Phiêu Tuyết bình tĩnh hơn so với tưởngtượng, quả thật là dừng bước, đã bao lâu không gặp Lũng Tịch Ngọc? Từsau khi mời trà ở Từ Vĩnh cung, căm giận của Phiêu Tuyết đã đạt tới cựchạn, sau đó cũng nhắm mắt làm ngơ, ngay cả trước lúc xảy ra chuyện lớnnhư thế cũng nghe không thấy người không gặp, sau đó lại nghe nói nàngmang thai, cho dù là tước phẩm vị trở thành tài tử, hay bị giận chó đánh mèo cùng nhau nhập lãnh cung, Phiêu Tuyết cũng chưa từng gặp lại nàng.Thời gian thấm thoát, nhiều mây gió như vậy vây tới, mặc kệ là người thắng hay kẻ bại, Lũng Tịch Ngọc cũng đãtrả giá rất nhiều, nhà tan cửa nát, cả đời không thể thoát thân, PhiêuTuyết nghĩ vậy cũng không thể hận nữa, chung quy cũng do mềm lòng.Phiêu Tuyết do dự chốc lát rồi yên lặng trở về, Nguyệt Linh vội vàng đuổi theo.Nguyệt Linh nghĩ chỉ cần nương nươngkhông tiếp tục đi về phía trước nữa là tốt rồi, phía trước rất lúngtúng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Nguyệt Linh không nghĩ tới trong đầuvừa nghĩ như vậy Phiểu Tuyết đã mở miệng: “Chúng ta về ăn cơm chiềutrước đi, ăn xong lại đốt đèn sang gặp Lũng phi, bây giờ trong Trúc Uyển cũng chẳng có đồ vật gì, đợi Nguyệt Linh ngươi chuẩn bị một giỏ trứnggà rồi chúng ta mang sang cho Lũng phi bồi bổ thân thể…”
Nguyệt Linh nghe xong thở dài một hơithật sâu, nương nương vẫn muốn gặp Lũng tài tử a… Đây chẳng phải là minh tri sơn hữu hổ thiên hướng hổ sơn hay sao… (biết núi có hổ mà vẫn đâmđầu lên núi)Nàng đành phải yên lặng chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3061033/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.