Nguyệt Hiên ở phía sau điên cuồng đuổi theo Nguyệt Phàm: “Trở lại, ngươi mau trở lại”
Nguyệt Phàm nói cái gì cũng không nghe, hất tay bỏ chạy, Nguyệt Hiên đuổi theo đến thở không ra hơi.
“NguyệtPhàm, đừng kiếm thêm chuyện cho nương nương, mau trở lại!”
Phiêu Tuyết ngồi trên cửa sổ, hai chânnhẹ nhàng đong đưa, đột nhiên thoáng thấy hai bóng người một trước mộtsau chạy ra khỏi Trai Nguyệt cung, Nguyệt Linh dùng sức gõ cửa phòngPhiêu Tuyết, ngữ khí kích động: “Nương nương!! Không xong rồi, đã xảy ra chuyện! Nương nương, ngài mau ra đây!!”
Phiêu Tuyết lập tức lau nước mắt, từtrên cửa sổ xoay người nhảy xuống, chân vừa chạm tới đất liền trẹo mộtcái, cảm giác đau nhói từ mắt cá chân truyền đến, Nguyệt Linh rốt cuộcđã xảy ra chuyện gì, sao lại kích động như vậy?Phiêu Tuyết vội vàng lê bước mở cửa cho Nguyệt Linh, cửa vừa mở ra Nguyệt Linh đã quỳ xuống, nắm chặt tay Phiêu Tuyết như bắt được cây cỏ cứu mạng: “Nương nương, ngài nhất định phảicứu Nguyệt Phàm”
“Làm sao vậy?”
Phiêu Tuyết xúc động hỏi.“Nguyệt Phàm nàng chạy ra ngoài, nói là Liễu phi muốn thị tẩm, cũng phải bước qua xác nàng trước đã, tuyệt đốikhông để bất kỳ kẻ nào khi dễ nương nương, lúc này Nguyệt Hiên đã đuổitheo, nhưng mà …… nhưng mà……”
Nguyệt Quế bật khóc.Trong đầu Phiêu Tuyết nổ oanh mộttiếng, Nguyệt Phàm nha đầu ngốc kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Trứng chọi đá, Khanh Bật Liễu ngay cả mình còn không cho nổi sắc mặt hòa nhã,Nguyệt Phàm nhảy vào họng nàng chẳng phải muốn gặp họa? Quá kích động,thật sự là quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3061009/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.