Phiêu Tuyết đi thẳng dọc theo tườngthành, vòng qua tầng tầng hoa viên, đi tới trung cung, đi thẳng tới mộtnơi xa lạ, nơi này trúc xanh vờn quanh, nhà cửa chung quanh đều đặc biệt thấp bé, thậm chí có chút đơn sơ, đơn sơ cũng rất yên lặng, Phiêu Tuyết lấy tay nhẹ sờ là trúc, đột nhiên nhớ tới phu tử từng nói cho nàng mộtđiển cố, thời xưa có một quân vương có rất nhiều sủng phi, bởi vì quánhiều sủng phi cho nên không sủng hạnh tới, vì thế thái giám bên ngườiquân vương kia tìm một chiếc xe dê, xe dê đưa người đến đâu thì hắn quađêm ở đó, sau đó có một phi tử đặc biệt thông minh, tưới nước muối vàolá cây trúc trước cửa, khiến cho mùi hương trên lá trúc kia cực kì hấpdẫn, vì thế dụ được con dê đến, cũng dụ quân vương đến sủng hạnh.Phiêu Tuyết nhớ lại điển cố kia, nhìnchằm chằm lá trúc tươi non, cười đến đặc biệt cay đắng, nếu một nữ nhânphải nhờ vào tài trí thông minh mới có được nam nhân sủng ái, vậy còntình cảm có gì đáng nói đây?Nử tử hậu cung muốn là phú quý, muốn là sủng hạnh, còn Phiêu Tuyết không giống, nàng muốn chính là một phầntình cảm tri kỷ, cho nên thứ tình yêu dụng tâm tư cầu đến nàng khinhthường, cho nên cũng sẽ không làm.Phiêu Tuyết nhìn khu nhà nho nhỏ yêntĩnh hoa lệ trang nghiêm, đột nhiên muốn cắm rễ ở trong này, không muốnđộng.
Không muốn lại trở về nhà giam xa hoa kia, Phiêu Tuyết lúc này đối với Trai Nguyệt cung đã không còn yêu thích lúc đầu, chỉ còn lại trốngrỗng vô tận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3061001/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.