Đợi nhiều năm như vậy, hắn rốt cục cũng nắm lại được những thứ thuộc về mình, cũng gặp được Phiêu Tuyết, chỉcần là thứ hắn quý trọng, hắn tuyệt đôi sẽ không buông tay.“Đáp ứng trẫm, đừng nhớ hắn nữa, được không?”
Hắn đột nhiên dùng ngữ khí cực nhẹ hỏi Phiêu Tuyết.Phiêu Tuyết bỏ qua cảm giác bất antrong giọng nói của hắn, trái với lương tâm trả lời: “A Li, ta không cónhớ hắn, ta với hắn tuyệt đối không thể ở chung một chỗ”
Tuy nàng nói như vậy, nhưng trong đầulại xuất hiện thân ảnh màu trắng kia, ngay cả mũi cũng giống như ngửithấy một mùi Mặc hương nhàn nhạt, nàng tâm phiền ý loạn, sự không tínnhiệm của A Li đối với nàng càng làm mâu thuẫn trong đáy lòng nàng thêmsâu.
(bắt đầu ghét chị Tuyết rồi đấy, làm đau lòng soái ca là một tội ác không thể tha thứ)Đôi mắt xinh đẹp của Tuấn Lạc liếc mộtcái, hắn rõ ràng nhìn thấy người kia trong mắt Phiêu Tuyết không phảibản thân hắn, ánh mắt của nàng không biết gạt người,“Ngươi vẫn không thể quên được”
“A Li, ta đã quên hắn”
Phiêu Tuyết khẩu thị tâm phi nói.“Không cần lừa trẫm, ngươi gạt đượctrẫm nhưng không gạt được chính mình”
Giọng nói Tuấn Lạc có chút lạnh,hắn đột nhiên lấy tay xoa khuôn mặt Phiêu Tuyết, trong mắt là nồng đậmmàu đen.Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy trái tim mình ở trước mặt hắn không có chỗ che dấu, Phiêu Tuyết dứt khoát xoayngười đưa lưng về phía Tuấn Lạc, chỉ cần hắn không nhìn thấy nàng sẽkhông sẽ biết nàng suy nghĩ gì.
“A Li, chúng ta đừng vì chuyện này màcãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060993/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.