Nữ nhân như vậy, Duy Thận nghĩ lại liền cảm thấy đáng sợ, trên trán hắn đã thấm ra giọt giọt mồ hôi lạnh, người đã nhìn từ nhỏ đến lớn, sao có thể biến thành như vậy?Cảm giác áy náy của Duy Thận đối vớiPhi Sương nhất thời hãm sâu vào đầm lầy mênh mông vô bờ, chút tình cảmcuối cùng đều bị những thứ hèn hạ này vấy bẩn từ từ như tằm ăn lá.“Đại ca, chúng ta đối với Phi Sươngkhông có gì thiếu sót, tất cả đều là nàng gieo gió gặt bão”
Trên mặt Mặc Duy Trúc là một mảnh trong sáng, ngữ khí không nhanh không vội như đang kể lại một chuyện hết sức bình thường.Duy Thận cũng bình tĩnh lại, trong lòng chỉ tràn đầy chán ghét với Phi Sương,“Đại ca vẫn cảm thấy Phi Sươngkhông xứng với ngươi, nữ nhân như vậy quá”
Vì muốn có được, lại ngay cảchính mình cũng có thể lấy làm làm lợi thế.“Đại ca, không cần ngăn cản ta, chuyện đã đi tới mức này đã không còn ai có thể ngăn cản nữa”
Đã nói đến mức này, Duy Thận cũng đãhiểu được, đây là kết cục đã định không thể xoay chuyển, trong đầu cũngcam chịu chuyện này.Duy Thận chỉ cảm thấy tự gây nghiệtkhông thể sống.
Hắn đột nhiên hiểu lý do Duy Trúc làm như vậy, Duy Trúcthật ra đang dùng chính mình giải cứu hắn.
Duy Thận nhìn gương mặt giống mình nhưng lại có hơi thở văn thơ, đột nhiên nghẹn ngào trong nháy mắt.“Đại ca, ngươi nghỉ ngơi cho tốt”
Duy Trúc dìu Duy Thận đến trên giường, hắn vừa mới tỉnh lại, toàn thân vẫn bủn rủn.Duy Thận nhìn Duy Trúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060990/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.