Phiêu Tuyết một đường chạy như điên,rốt cục chạy tới đại đường Cố phủ, một bức viết hai chữ Nhã Cư treo caocao bên trên, Tuấn Lạc cũng đã theo tới, Xuân Tiểu không có võ công, một đường chậm chạp chạy theo, lúc này đã thở gấp.Phiêu Tuyết nhìn lễ hỏi đặt từ ngoàihành lang đến trước đại đường, trái tim bang bang đập loạn, loại cảmgiác tim đập nhanh này như khi một người ôm một tảng đá to nhảy xuống hồ sâu không thấy đáy, “Phanh”
một tiếng trầm đục, trong hồ tạo nên tầngtầng gợn sóng, người lại bị đè nén trực tiếp chìm xuống đáy hồ.
Loại sợhãi không cùng này làm cho Phiêu Tuyết từng trận run run.Phiêu Tuyết cứ ngơ ngác như vậy đứng ởcửa Nhã Cư, từ hộp lễ vật bày ra trước mắt Phiêu Tuyết, thật chói mắt,trái tim Phiêu Tuyết đau đớn như bị người dùng dao đâm xuyên qua, không, sẽ không……Đôi mắt Thủy Bích từ trong đại đường bắn ra, chạy tới trước mặt Phiêu Tuyết: “Tiểu thư, tiểu thư, sao ngươi lại tới đây”
Phiêu Tuyết ngập ngừng, mở miệng nhưng lại không nói ra được điều gì, đã nửa ngày mới hỏi ngược lại: “Ta không thể tới sao?”
Ánh mắt Thủy Bích luôn luôn né tránh,thần sắc bất an: “Không phải, tiểu thư, ngươi mau trở về đi”
Thủy Bíchcố ý che phía trước Phiêu Tuyết, theo bản năng không hy vọng Phiêu Tuyết đi vào.“Có phải hắn hay không? Nói cho ta biết, có phải hắn hay không!”
“Không phải…… Chỉ là công tử cầu hônvới nhị tiểu thư, thật sự, tiểu thư, ngươi đi về trước, ngươi là Quýphi, làm sao có thể dễ dàng để cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060940/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.