Dưới chân như nở hoa, bước chân liêntục nhẹ nhàng, làn váy hóa thành cuộn sóng lay động ra nhiều điểm gợnsóng, một mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng cứ như vậy ở trong gió đêm tùy ý tung bay, lúc này nàng đẹp đến mức làm cho người ta kinh tâm.(Lạc ca đâu, mau nhảy ra mà nhìn a)Cúi người, mở ra tư thế, nhún chân,Phiêu Tuyết cả người giống như hóa thành một đóa hoa lê, hương thơm đắmchìm trần thế, cùng cành không phân cách, vẻ thanh nhã thấm đẫm thiênđịa, khiến cho người ta khó có thể dời mắt.
(Ta đang gõ cái gì ấy nhỉ?)Thân thể của nàng bộ dạng vô cùng tốt,vũ kĩ cũng càng thêm cao siêu…… Thậm chí so với điệu múa mềm mại của VệLương Ngữ trong đêm yên ngày đó còn hơn mấy phần.Một đầu khác của Lê mộng viên, một bóng người thon dài nghỉ chân thật lâu không bước tới, Đông Phương Tuấn Lạcnhìn hồi lâu mới hoãn lại tầm mắt, lập tức bên môi dật ra một chút cườità mị.
(Sao mà thấy nụ cười của ca ghét thế nhở, lúc nào cũng như có âmmưu gì á, thiệt là phúc hắc mờ)“Không nghĩ tới ái phi không chỉ đánh đàn giỏi, múa lại càng không tệ”
Một thanh âm thanh tịch phá vỡ hình ảnh xa hoa này.Phiêu Tuyết cả kinh, lập tức ngừng lại.Chỉ thấy nam tử cao ráo trong trườngbào màu vàng, trừ bỏ Đông Phương Tuấn Lạc, còn ai vào đây? Đây là mộtcon đường khác trên đường đi qua thư phòng, chính là một góc hẻo lánhthôi, khó trách hắn sẽ xuất hiện ở nơi này.Đánh đàn giỏi, múa lại càng không tệ? Đây là một chê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060889/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.