“Cái gì?”
Phật châu từ trên tay LũngNiệm Từ bị đánh rơi vang lên một tiếng, Trí năng đại sư quả thực nhấtngữ thành châm, lạc hồng tai ương… (ý nói, mỗi câu nói đều thành sựthật)Lũng Thái Hậu mạnh mẽ che đậy ánh mắthoảng hốt, nhìn người vừa, tới lớn tiếng hỏi: “Lan Tịch cung có phải hay không có náo loạn, xà chuột tai ương?!”
Sáng sớm nàng đã tới Băng LiênCác này rồi, khó trách tin tức bên ngoài có chút mất linh thông.Tiết công công lui về phía sau mộtbước, cúi đầu thấp hơn, ánh mắt cũng sắc bén: “Thái Hậu nương nương diệu ngữ, Lan Tịch Cung quả nhiên náo loạn tai ương tẩu thú”
“Có thể có sự kỳ quái như thế sao?”
Trong mắt nàng hiện lên một tia tinh quang.“Không hề kỳ quái…”
Tiết công công ngữ khí trầm ổn.Lúc này, đổi lại là Lũng Thái Hậu lảo đảo thối lui, Thượng Quan Uyển Nhi nhanh mắt, lập tức đỡ nàng.Sắc mặt bà hơi trắng, khoát tay: “Ai gia đã biết, đi xuống đi”
“Lão nô cáo lui…”
Phía sau bên trong lồng giam, Tô TửHoàn hết khóc lại ha ha ha cười rộ lên, nhiều năm qua chưa cắt tỉa móngtay rất dài…..Vọt tới khung nhà giam, vươn tay chỉ vào mặt Lũng Thị.Tiếng cười thê lương, quỷ dị bất thường.Lũng Niệm Từ bị làm cho sợ tới mức timđập nhanh một trận, người tin Phật sợ nhất chính là lời tiên đoán.
Lờitiên đoán của Trí Năng cao tăng lúc này liền ứng nghiệm.Lũng Thái Hậu mất tự nhiện hất tay áo,chuỗi Phật châu kia cũng không nhặt lên: “Người đâu, bãi giá Lạc TuyếtCung”
.
Nàng phải đi coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060870/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.