“Ai, tỷ tỷ không biết, muội muội trờisinh hôi nách, sợ là đời này đều không chiếm được Hoàng Thượng sủnghạnh, ngày sau còn nhờ tỷ tỷ quan tâm…… Tỷ tỷ cũng không nên ghét bỏmuội muội ta”
Phiêu Tuyết cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt, miệng cũng là đang cười.
(Oạch… ta thề là ta tránh được đập mặt vào màn hìnhnhưng không tránh nổi đầu gối đập vào cạnh bàn.
Đau đừng hỏi.
Trời ạ,Tuyết tỷ ơi là Tuyết tỷ.
Đừng có giết người không dao như thế chứ.
Cườichết người.
Há há há… Trên người tỷ có nhiều mùi quá ha)Lũng Tịch Ngọc cũng ngửi thấy được trên người nàng vị tanh hôi, không coi nguyên nhân “tìm nơi nương tựa”
củanàng mà cao hứng, ngược lại càng thêm miệt thị, rút lui hai bước, như là sợ nàng lây bệnh.Phiêu Tuyết cũng không để ý đến, làm bộ lau nước mắt như cũ, như là tiểu tức phụ vừa nhập hoàng cung liền bị khi dễ bình thường.Thực bất hạnh, một màn vừa nãy giả ngu đã bị Đông Phương Tuấn Lạc xem vừa vặn, chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng.Đông Phương Tuấn Lạc một thân hồng bào ở trước mọi người kinh ngạc dứt khoát đứng dậy, chạy hướng về phía LũngTịch Ngọc cùng Cố Phiêu Tuyết đang đứng, trong mắt toát ra cuồng nhiệthưng phấn: “Ái phi!”
Hắn vừa cười vừa hướng Lũng Tịch Ngọc kia chạy tới.Lũng Thái Hậu nhìn hắn bộ dáng vui mừng, hơi hơi vuốt cằm, ngay cả tươi cười đều trở nên rõ ràng đứng lên.Phiêu Tuyết tự giác thối lui một khắc,chuẩn bị xem một hồi tiết mục vợ chồng ân ái.
Lũng Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lay-hoang-thuong-hac-am/3060796/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.