Cố Dục đã hiểu.
Hắn lộ ra chút ý cười nhu hòa, xoa mái tóc quăn vừa xõa tung vừa mềm mại của Tô Đào.
"Sau này còn có rất nhiều thời gian, không cần quá vội."
"Tôi cũng rất muốn, nhưng vẫn phải từ từ."
Vì thế, Cố Dục vẫn luôn đè nén bản tính của chính mình.
Tất cả mọi người cho rằng hắn là mặt trăng ở chân trời, tuyết trên núi cao, sạch sẽ lạnh lùng, không có cách nào chạm tới, chỉ có chính hắn mới biết, từ nhỏ đến lớn, trong lòng hắn đang giam giữ một con dã thú phóng túng dữ tợn.
Chỉ là con dã thú này rất ít khi đụng đến con mồi, hắn cũng không có húng thú đối với các loại đồ vật có thể dễ lấy như trở bàn tay, nên vẫn luôn không mất khống chế.
Chỉ có lần đó, hắn thật sự tức giận.
Cũng may đó là Bé Đào của hắn, Bé Đào ngọt ngào nhiều nước, và đồng dạng khát vọng hắn.
Chỉ nghĩ đến đây, là có thể khiến Cố Dục yên tâm.
Tô Đào vẻ mặt ngây ngốc.
Lời này của Cố Dục là bày tỏ ý tứ của hắn đối với Đường Tiểu Điềm, còn khuyên cậu học hành chăm chỉ đừng nên yêu đương?
Nhưng vì phòng ngừa Cố Dục thật sự cắm rễ ở đây, ở hai lần thi kế tiếp, điểm thành tích của Tô Đào gần như là Max.
Các thầy cô giáo không ngờ lúc này lại nhảy ra một con ngựa đen (*),mỗi người đều thích gọi Tô Đào trả lời vấn đề, Tô Đào ứng đáp trôi chảy, còn được giáo viên chủ nhiệm rủ đi tâm sự, cậu kín đáo đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-vai-phan-dien-benh-kieu-dau/208562/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.