Phòng học của lớp 21 nằm ở một góc của tầng sáu, ánh sáng chiếu đến cũng không tốt lắm.
Chuông vào lớp đã vang lên rất lâu, trong lớp cũng không có người học bài, ồn ào nhốn nháo cả lên. Nam sinh ngồi ở hàng sau cầm điện thoại gân cổ lên gào: "Vu Phi!! Mẹ nó, ông phục cậu rồi, đem thóc rải trên bàn phím, gà còn di chuyển tốt hơn cậu!"
"Kẻ địch bên kia là mẹ cậu hay sao mà không dám đánh?"
"Cậu chơi cũng không đánh người, tính ở hẻm núi đập đá à?"
Phó Chi dừng lại.
Mã Minh Quyền chú ý tới, cười ha hả sờ sờ bình giữ ấm trên tay: " Là tiếng địa Phương, đây đều là tiếng địa phương của nó, không có ác ý gì cả!"
Phó Chi: "...."
Mã Minh Quyền cho cô một ánh mắt trấn an, sau đó đi lên bục giảng ổn định đám học sinh: "Vào học rồi, tất cả im lặng, thầy có hai câu muốn nói!"
Không ai đoái hoài tới.
Cũng may Mã Minh Quyền không bận tâm: "Lớp chúng ta học kỳ này có một bạn học mới chuyển đến. Bạn học mới, các em đều hiểu đúng không, kỳ thật điều này có nghĩ là.. "
Nam sinh ngồi phía sau đập điện thoại lên bàn: "Vu Phi! Cậu, mẹ nó, không thể dùng cái não to như quả óc chó kia của cậu để suy nghĩ những gì ông đây vừa nói sao? Để ông đây lộn ngược cái hố trong não cậu ra, có phải là dãy Himalaya không?"
Mã Minh Quyền dõng dạc hùng hồn, cố gắng tăng âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-tot-cong-viec-nghien-cuu-khoa-hoc-thi-ve-nha-thua-ke-gia-san-bac-ty/2968792/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.