Phó Chi sau khi lấy được thùng cát tông, cô đi bộ một mạch từ khách sạn về lại Lục gia.
Mỗi nước chân của cô, chiếc hộp thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng kêu "Chíp Chíp Chíp".
Âm thanh không lớn, vanh vảnh bên tai, phải lắng nghe thật kĩ mới phát hiện được.
Lúc cô đi tới đại sảnh Lục gia, ngoại trừ Lục Cảnh Thanh, ba người còn lại thì đang ngồi trên chiếc bàn dài.
Cách xa đến mấy cũng có thể cảm nhận được bầu không khí ở đây rất nghiêm trọng.
Phó Chi trầm mặc một chút.
Lục Dư Mặc liếc mắt thấy "em gái trốn học" của mình, đang ngồi trên ghế bỗng nhảy dựng lên: "Phó Chi!"
Phó Chi nhướng mi, bộ dáng vẫn bình tĩnh: "anh cả."
Giả vờ!
Nhất định là giả vờ bình tĩnh!
Cứ giả vờ, Lục Dư Mặc nghĩ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, đập tay một phát lên bàn: "Mẹ! Mẹ nói xem bây giờ là mấy giờ rồi? Trường học 5 giờ rưỡi đã tan học, nó bây giờ 7 giờ mới về đến nhà, không phải trốn học yêu đương thì là cái gì?!"
Phó Chi nhìn thật sâu vào hắn.
Lục Dư Mặc lớn hơn cô một tuổi, nhưng đối mặt với cái nhìn của Phó Chi vẫn có chút sợ hãi: "Phó Chi, ánh mắt của mày là có ý gì?"
Giống như muốn ám sát hắn vậy.
Đây là cái tật xấu gì?!
Chắc chắn là bị nhiễm mấy cái bất lương từ bên ngoài rồi!
Phó Chi nắm chặt cái rương trên tay, không đáp lời.
Ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-tot-cong-viec-nghien-cuu-khoa-hoc-thi-ve-nha-thua-ke-gia-san-bac-ty/2968745/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.