Phó Chi nói rất chậm, có chút lười biếng.
"Ah."
Một lúc sau, Lệ Nam Lễ cười khẽ một cái, hắn ngồi lên chiếc ghế gỗ trước mặt cô, bên tai Phó Chi xẹt qua một âm thanh tê dại, yết hầu của hắn lăn lộn, cố tình đè thấp giọng xuống, giọng nói vốn dễ nghe lại mang thêm mấy phần từ tính nồng nặc.
Con ngươi đen nhánh của hắn nhìn thẳng vào cô gái nhỏ ở trước mặt.
"Nhưng trong người tôi cảm thấy rất khó chịu."
Hắn nói chuyện, vừa đưa đầu lưỡi áp vào hốc răng, cởi khuy áo ra, đưa cánh tay đến trước mặt Phó Chi một cách tự nhiên: "Tôi cảm thấy bệnh tình của mình còn chưa khỏi, Chi Chi có thể bắt mạch cho tôi nữa được không?"
Phó Chi cảm giác được rõ ràng ánh mắt của người đàn ông đang hung hãn nhìn chằm chằm vào cô.
Hắn lại đưa cánh ra phía trước, giọng nói hơi khàn: "Hửm?"
Phó Ch: "..."
Thôi 'ừ' một tiếng vậy.
Cứ bắt mạch đi, không phải sắp khỏi rồi sao?
Nhưng nghĩ đến cuộc 'hẹn hò qua mạng' ngắn ngủi giữa hai người, cô bất đắc dĩ gật đầu, hai đầu ngón tay đặt xuống.
Đến gần hơn, Phó Chi có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhè nhẹ trên người hắn, trộn lẫn với mùi thuốc lá, xộc thẳng vào trong phổi.
Hơi thở ấm áp phả vào một bên xương quai xanh của cô, mãi không thể tản ra.
Phó Chi bình tĩnh quay qua một bên.
Lệ Nam Lễ rũ mắt, đôi mắt hoa đào híp lại, ánh đèn trong phòng làm mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-tot-cong-viec-nghien-cuu-khoa-hoc-thi-ve-nha-thua-ke-gia-san-bac-ty/2968613/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.