Nếu là thanh mai trúc mã
Buổi trưa mùa hè tiếng ve kêu râm ran, tiếng điều hòa trong phòng học ong ong vang lên, một nửa bạn học mơ mơ màng màng sắp ngủ. Lão sư dạy ngữ văn cố gắng khắc chế cơn buồn ngủ, trên bảng đen viết xuống tiêu đề.
Quay đầu nhìn lại mắt nhìn đến hàng ghế cuối cùng Lâm Hạo Dương uể oải dựa trên tường cắn kem, bởi vì tư thái Lâm Hạo Dương quá mức buông thả, lão sư ngữ văn trong lúc nhất thời sinh ra loại ảo giác, khả năng bây giờ là tan học? Bà bị cơn buồn ngủ vây sinh ra ảo giác? Bằng không sẽ có học sinh nào buông thả như vậy?
"Lâm Hạo Dương!"
Lâm Hạo Dương cắn một miếng kem lớn, trong miệng toàn kem, chỉ hận mình quá mức tham lam, cắn quá nhiều, buốt muốn chết, mơ hồ giơ tay, “Đây.”
“Ăn trong lớp học?” Lão sư tức giận phun ra nước bọt, “Sao em không lên trời luôn đi?”
Lâm Hạo Dương ầm ĩ một tiếng, ngồi lại xuống ghế, chân dài giẫm lên ghế không khuất phục, “Không có cánh.”
Giẻ lau bảng đen trong tay bị lão sư trực tiếp ném qua, nện trúng người bên cạnh đang ngủ Tưởng Lâm Dữ. Lão sư ngữ văn đưa tay ấn huyệt Thái Dương, đầu nảy lên đau. Tưởng Lâm Dữ cùng Lâm Hạo Dương ngồi cùng bàn, một người mỗi ngày chỉ ngủ, một người là Hỗn Thế Ma Vương, một người đứng nhất lớp, một người đứng nhất từ dưới đếm ngược.
Tưởng Lâm Dữ ngủ đến thần trí không tỉnh táo, không hiểu tại sao bị tấm giẻ công kích. Một đôi mắt mệt mỏi rũ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-the-than/872519/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.