Giai đoạn Lâm Hi mang thai phản ứng rất lớn, cô là người không bao giờ nói mình không thoải mái,cô bị đứa nhỏ này giày vò đến phiền. Nôn ròng rã suốt hai tháng, Lâm Hi thường xuyên nghi ngờ mình mang thai chính là cái đồ kén ăn, bất luận cô ăn cái gì, vật nhỏ ở trong bụng kia đều không hài lòng.
Cái trình độ kén ăn cùng Tưởng Lâm Dữ có thể liều mạng, Lâm Hi ăn cơm Tưởng Lâm Dữ đưa tới, nhịn không được hoài nghi đứa nhỏ này sẽ không kén ăn theo Tưởng Lâm Dữ đi.
Trước kia Tưởng Lâm Dữ không ăn rau củ, chỉ dựa vào viên vitamin và trái cây bổ sung chất dinh dưỡng thiếu hụt, mấy năm nay bắt buộc dưỡng sinh, mới bắt đầu ăn rau củ.
Một người lớn hơn ba mươi tuổi còn kén ăn như vậy. Nếu đứa nhỏ tùy hứng theo hắn, Lâm Hi tức chết cũng không được.
Tưởng Lâm Dữ đem đủ món chua, cay, đắng, ngọt đủ các loại khẩu vị để lấy lòng Lâm Hi, ý đồ có thể tìm thấy một món cô thích ăn, kết quả rõ ràng, toàn bộ không có.
Lần đầu tiên Lâm Hi muốn ăn là khi mang thai được bốn tháng, rạng sáng ngày nào cô bị đói đến tỉnh, đẩy người Tưởng Lâm Dữ bên cạnh mình, “A Dữ”.
Tưởng Lâm Dữ mở mắt ra, lấy mắt kính trên đầu giường đeo vào, “Làm sao vậy? Không thoải mái? Đau bụng? "
“Không phải, em muốn ăn mì chua cay.”
Gần đây tính khí rời giường của Tưởng Lâm Dữ cũng biến mất, hắn ngồi trên giường lẳng lặng suy nghĩ mì chua cay là thứ đồ vật gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-the-than/872515/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.