Ngọc Tuyên tỉnh lại trong một căn phòng hiện đại, mặt tường màu xám, rất nhiều giá đỡ kim loại. Tấm trải sàn màu xám, ánh đèn vàng xám, đây là nơi nào?
Trí nhớ cuối cùng của cô dừng lại ở chiếc nhẫn, cô không biết theo đuổi người khác là như thế nào, cắn răng một cái đi đến cửa hàng trang sức mua một chiếc nhẫn, năm đó Lâm Hạo Dương thổ lộ chính là cầu hôn với cô.
Cửa phòng bị đẩy ra, phát ra tiếng vang, Ngọc Tuyên rụt cổ lại, cảnh giác lên. Ngay sau đó cô nhìn thấy Lâm Hạo Dương mặc áo sơ mi màu xám bước vào, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Hạo Dương dừng bước chân nhìn chăm chú lên cô mấy giây nói: “Tỉnh?”
"Ừm." Ngọc Tuyên đang quan sát xung quanh, nhưng cô đặt nhiều lực chú ý hơn lên người Lâm Hạo Dương.
"Đây là nhà anh." Lâm Hạo Dương mở đèn lớn trong phòng, toàn bộ căn phòng sáng lên, “Phòng của anh.”
Ngọc Tuyên quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe tàn ở trước cửa sổ, ánh mắt cô dừng lại, Lâm Hạo Dương thế nhưng lại đặt chiếc xe này trong phòng của hắn.
“Ăn cái gì không?” Lâm Hạo Dương nhìn người phụ nữ mơ mơ màng màng trên mặt cô ửng hồng, giờ phút này cô mềm mại, giống như một viên kẹo bông gòn, “Xuống lầu ăn hay là ở phòng ăn? Ba mẹ anh ngủ rồi, bên ngoài không ai. ”
Ba mẹ hắn cũng ở chỗ này?
Ngọc Tuyên dời tầm mắt ra khỏi chiếc xe, ngồi dậy phát hiện trên người mặc áo ngủ của Lâm Hạo Dương, không có mặc đồ lót, cô chợt ngẩng đầu. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-the-than/872512/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.