Tưởng Lâm Dữ kỵ sĩ này là thật có điểm cẩu.
Xưa nay cơm tất niên chưa từng phong phú, Lâm Thế mở một chai rượu, mỗi người đều uống hai ly. Lâm Thế bưng chén rượu lên nhìn về phía phu nhân, tháo mắt kính giơ tay lau mặt một chút, một lần nữa đeo mắt kính lại, đôi mắt có chút hồng, “Hi Nhi của chúng ta đã trở lại, đoàn viên, thật tốt.”
Chu Oánh bưng chén rượu lên cùng ông cụng ly, dựa vào bên người Lâm Thế, đối mặt với con gái, “Về sau, mỗi năm chúng ta đều sẽ ở bên nhau.”
Tưởng Lâm Dữ với Lâm Hi cùng chạm ly, sau đó mới cùng cha mẹ Lâm gia nhẹ nhàng chạm ly. Hắn đối với đoàn viên không có cảm nhận gì, Lâm Hi ở bên cạnh hắn, đối với hắn mà nói đó chính là đoàn viên.
Khái niệm người nhà quá nông cạn, hắn đối diện với người nhà cũng không có cảm giác gì. Nhưng nhìn thấy người Lâm gia như vậy, hắn cũng phiền muộn một phen.
Tiết mục Tết Âm Lịch giữ lại là tiết mục cuối năm, nhưng tiết mục cuối năm năm nay rất khó coi. Xem được một giờ, Lâm Hạo Dương đứng lên xoay người vài vòng, khoanh chân nằm trên sô pha, “Mọi người muốn đi ra ngoài chơi tuyết hay không?”
“Con mới ba tuổi hay sao?” Lâm Thế liếc nhìn hắn, “Ngồi không ra ngồi.”
Năm phút sau, Lâm Thế mặc áo lông vũ bị lão bà lôi kéo đào tuyết trong sân.
“Ta muốn làm cái lớn nhất.” Chu Oánh nói, “Lão công, nhanh lên.”
Lâm Hạo Dương mang cái xẻng nhỏ, cười lạnh, “Ta nhất định sẽ làm quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-the-than/872495/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.