Chương trước
Chương sau
Tưởng Lâm Dữ đặt chính là một nhà hàng tình nhân, toàn bộ nhà hàng đại khái chỉ có bọn họ là một nhà ba người tới, Lâm Hạo Dương mặt vô biểu cảm cắt bò bít tết, muốn đem con dao bay qua cắm xuyên cổ Tưởng Lâm Dữ.
Đàn dương cầm, hoa tươi, bữa tối dưới ánh nến còn có một bóng đèn thật lớn.
“Buổi tối các người muốn tôi lái xe chở các người về.” Lâm Hạo Dương bưng nước chanh lên uống một ngụm, giương mắt nhìn Tưởng Lâm Dữ phía đối diện, “Liền khắc chế một chút.”
Tưởng Lâm Dữ không lái xe, hôm nay Lâm Hi là ngồi xe Lâm Hạo Dương đi ra ngoài, vì thế Lâm Hạo Dương liền trở thành tài xế.
Tưởng Lâm Dữ bưng rượu vang đỏ lên cụng ly với Lâm Hi, tiếng vang thanh thúy, tư thái Tưởng Lâm Dữ ưu nhã uống rượu vang đỏ, nhàn nhạt nói, “Có cần gọi cho anh một phần ăn nhi đồng hay không?”
Lâm Hạo Dương: “……”
Em rể ruột thịt, ruột thịt đấy, không thể trực tiếp gọi là con của hắn.
Ánh đèn nhà hàng vừa phải, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt Tưởng Lâm Dữ thâm thúy, mắt kính mỏng mang trên sống mũi cao thẳng có vẻ văn nhã, làn da trắng trẻo không nhiễm một hạt bụi. Nếu không có vết thương trên khóe miệng, vậy càng tốt.
Dáng ngồi của hắn nghiêm chỉnh, thay đổi đĩa dùng dao nĩa cẩn thận tỉ mỉ lấy thịt cua trong càng ra, để tới trước mặt Lâm Hi, “Nếm thử cua ở đây một chút.”
Không phải lần đầu tiên Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ tới loại địa phương này ăn cơm, bất quá trước kia là trình tự, tới đây ăn một bữa cơm liền rời đi. Hôm nay Tưởng Lâm Dữ chuẩn bị hoa hồng, ngọn nến, âm nhạc, rượu vang đỏ, còn thân mật bóc càng cua, muốn lãng mạn bao nhiêu có bấy nhiêu lãng mạn.
“Cảm ơn.” Lâm Hi ưu nhã ăn xong thịt cua, cùng với Tưởng Lâm Dữ lột chính là không giống nhau, đặc biệt thơm ngọt.
“Không khách sáo.”
Rốt cuộc vẫn là ba người, Lâm Hi vẫn rất thu liễm. Ăn cơm xong hành trình chiều hôm nay rốt cuộc kết thúc, Lâm Hạo Dương đưa hai người bọn họ đến Hi Thịnh liền lái xe rời đi.
Sau khi bọn họ xác định quan hệ ở chung, lần đầu cùng nhau tan tầm về nhà.
Lâm Hi quét thẻ tiến vào thang máy, cửa thang máy khép lại, Tưởng Lâm Dữ đem rương hành lý đẩy đến phía sau, đứng bên cạnh Lâm Hi. Trong thang máy yên tĩnh, bỗng nhiên không gian nóng lên, rõ ràng trong thang máy rất trống trải, bởi vì Tưởng Lâm Dữ đứng ở phía sau, Lâm Hi hô hấp cũng có chút không thoải mái.
Thang máy dừng lại, đinh một tiếng. Lâm Hi dẫn đầu ra khỏi thang máy, mở khóa vân tay phát ra tiếng vang rất nhỏ, cửa phòng theo tiếng vang mở ra. Lâm Hi bật đèn, xoay người đi lấy dép lê, Tưởng Lâm Dữ từ phía sau ôm lấy cô.
Lâm Hi đứng thẳng, tim đập sắp bay ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, tất cả không khí lạnh được ngăn ở bên ngoài. Trong phòng ấm áp, phía trước cửa sổ sát đất phản chiếu ra ảnh ngược của hai người, Tưởng Lâm Dữ nóng bỏng hôn xuống sau gáy cổ cô.
“Nhớ em.” Tiếng nói của Tưởng Lâm Dữ trầm khàn.
Một lần Tưởng Lâm Dữ nói qua trên xe hơi để Lâm Hi mở cửa một thế giới mới, nguyên lai cô không phải tính tình lãnh đạm, cô cũng sẽ có cảm giác.
Lâm Hi quay đầu lại đụng tới môi Tưởng Lâm Dữ, cô nếm phải vị đắng trước, nhíu mày đẩy Tưởng Lâm Dữ ra, áp xuống khô nóng trên mặt nói, “Có thuốc.”
Tưởng Lâm Dữ dựng thẳng mắt kính, giơ tay lau vết thương trên khóe miệng, tiếng nói khàn khàn kỳ quái, “Vậy không thể hôn.”
Lời này ý vị thâm trường, Lâm Hi hắng giọng nói, “Cần giúp anh sắp xếp lại hành lý không?”
“Tôi tự mình sắp xếp.” Tưởng Lâm Dữ mang theo vali hành lý đến phòng ngủ, nói, “Chừng nào thì em đến Yến Thành?”
“Đêm qua.”
“Còn đi Hoài Thành không?” Tưởng Lâm Dữ mở phòng để quần áo, hắn đen quần áo từ trong vali lấy ra, treo vào tủ quần áo. Ngăn tủ được chia thành hai, một bên là quần áo nam của Tưởng Lâm Dữ một bên là quần áo Lâm Hi, “Tôi mang cho em một món quà.”
Lâm Hi vừa muốn tiến vào toilet, nghe vậy lại đi ra.
Trước kia mỗi lần Tưởng Lâm Dữ đi công tác cũng sẽ mang quà về cho cô, sau này bọn họ tách ra, Tưởng Lâm Dữ đã ngừng mua những thứ đắt đỏ, đổi thành những món quà nhỏ lãng mạn.
Vốn nghĩ những chuyện trong tưởng tượng hôm nay đã kết thúc, Lâm Hi cho rằng dừng ở đây, không nghĩ tới còn có.
Gần đây kịch bản Tưởng Lâm Dữ nhiều đến nỗi Lâm Hi không thể tưởng được, một vòng lại một vòng.
“Cái gì?”
“Tới.” Tưởng Lâm Dữ đem máy tính để lên trên một cái ghế đẩu, đóng vali lại, trong tay cầm một cái hộp nhung màu lam.
Tim Lâm Hi đập nhanh một chút, thứ gì?
Lâm Hi đi đến trước mặt Tưởng Lâm Dữ, nhịp tim đập đến choáng váng, không phải là cầu hôn chứ? Trước đó Tưởng Lâm Dữ có nói qua muốn cuối năm nay kết hôn, bây giờ đã là tháng chạp, rất gần cuối năm.
Lâm Hi cũng nghĩ tới muốn kết hôn cùng với Tưởng Lâm Dữ hay không, kết hôn là một việc rất phiền toái. Tài sản của hai người bọn họ đều rất nhiều, một khi ly hôn chia cắt tài sản rất phiền toái. Cũng quá sớm rồi, bọn họ yêu đương chưa được mấy ngày. Chính là cự tuyệt, nên mở miệng như thế nào? Tâm nhãn Tưởng Lâm Dữ nhỏ như vậy, lại sẽ giận dỗi.
“Xoay qua chỗ khác.” Tưởng Lâm Dữ nắm lấy bả vai cô, nói, “Nhắm mắt lại.”
Xoay qua chỗ khác?
Cầu hôn vì cái gì muốn xoay qua chỗ khác? Lâm Hi xoay người qua chỗ khác, nhắm mắt lại.
Nên cự tuyệt như thế nào? Hiện tại hai người bọn họ đều còn trẻ? Nhưng lập tức Lâm Hi đã hai mươi tám tuổi, Tưởng Lâm Dữ đã 31 tuổi, không được tính là đặc biệt còn trẻ.
Ngón tay thon dài của Tưởng Lâm Dữ đẩy tóc cô ra, xẹt qua da thịt trên cổ cô. Đột nhiên trên cổ chợt lạnh, Lâm Hi mở mắt ra nhìn thấy kim cương màu lam rất lớn trên cổ.
Các cạnh được cắt thành nhiều mặt giống như những ngôi sao được khảm một vòng từ vụn kim cương.
Ngón tay Tưởng Lâm Dữ đỡ sau cổ, đại khái chắc là đang siết chặt vòng cổ.
Trái tim Lâm Hi trở về như cũ, nguyên lai là vòng cổ.
“Tôi biết em không thích mấy thứ này, nhưng mỗi lần tôi đi công tác, cũng phải mang cho em một món quà. Tôi hy vọng, mỗi một lần chúng ta tách ra, đến khi gặp lại đều là tràn ngập chờ mong.” Tưởng Lâm Dữ nắm bả vai Lâm Hi, quay người cô qua, đối mặt với cô. Sau đó nhìn kỹ một lát, ngón tay nâng cằm Lâm Hi lên, đánh giá, “Đẹp.”
Viên kim cương được khảm từ những vụn kim cương xanh, ở dưới ánh đèn trong suốt rực rỡ. Hôm nay Lâm Hi mặc áo len cổ thấp, lộ ra xương quai xanh mỏng manh trắng nõn.
“Anh có biết kim cương là âm mưu thành công lớn nhất thế kỷ của thế kỷ hai mươi hay không?” Kim cương lớn như vậy, Tưởng Lâm Dữ thật sự phá của.
“Vậy thì sao?” Tưởng Lâm Dữ khẽ nâng cằm, ngón tay rơi xuống phía sau tai Lâm Hi, tiếng nói lười biếng kiêu ngạo, “Mang ở trên người phụ nữ của tôi, vì vẻ đẹp của cô ấy mà dệt hoa trên gấm, đáng giá.”
Âm cuối Tưởng Lâm Dữ trầm thấp, chậm rãi xâm nhập vào trái tim Lâm Hi, hình như có dư âm.
Lâm Hi nhìn hắn chằm chằm vài giây, miệng người đàn ông này đầy ngụy biện, tựa đầu vào trên vai Tưởng Lâm Dữ, cười thành tiếng, “Cảm ơn.”
Hắn tặng qua rất nhiều món quà, trước kia Lâm Hi không có tự tin, không tin Tưởng Lâm Dữ thích cô, cho rằng đó là giao dịch. Sau khi được nhận trở về Lâm gia, cha mẹ cũng tặng cô rất nhiều món quà, cô mới thấy rõ hàm nghĩa tặng quà của Tưởng Lâm Dữ.
Thích một người, mới có thể không tự chủ được mua cho cô, hận không thể đem những đồ tốt nhất trên thế giới chồng chất đến trước mặt cô.
“Thẹn thùng?” Tưởng Lâm Dữ cười nhẹ, kéo cô ra, nói, “Có thích hay không? Hửm?”
Hiện tại Tưởng Lâm Dữ quá nhiều thủ đoạn.
Lâm Hi gật đầu, nghiêm mặt cố ý nén hơi nóng trên mặt, “Tôi đi tắm rửa.”
Tưởng Lâm Dữ cúi người nghiêng đầu nhìn mắt Lâm Hi, “Đường đường là Lâm tổng, còn thẹn thùng?”
Lâm Hi ngẩng đầu đập vào mắt là đôi mắt đen láy đầy ý cười của hắn, tim đập thình thịch, cô nâng cằm lên, “Tưởng tổng, khóe miệng cũng đã bị thương, còn muốn chơi đùa.”
Tưởng Lâm Dữ cười ra tiếng, đưa tay dài về phía trước, Lâm Hi lùi về phía sau một bước. Hắn chống tay phía trên người Lâm Hi, áp bách mười phần, hắn tháo mắt kính gập gọng mắt kính để vào túi quần trên đùi, thong thả ung dung nói, “Hi Nhi ——”
Lâm Hi từ dưới tay hắn chui ra, bước vào phòng tắm, “Gặp lại.”
Tưởng Lâm Dữ: “……”
Cửa phòng tắm bị đóng lại thật mạnh, Tưởng Lâm Dữ khoanh tay híp mắt, ý cười càng đậm. Lâm Hi đáng yêu muốn chết, bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, cô vẫn thẹn thùng như vậy.
Lâm Hi tắm rửa xong thay váy ngủ dài màu đen thắt đai, trong phòng máy sưởi ấm mười phần, không tính là lạnh. Cô cố ý mang theo máy sấy đi ra ngoài, Tưởng Lâm Dữ ngồi trên sô pha lau tóc, hắn tắm ở toilet phòng khách rồi.
Hắn không mang mắt kính, tóc ướt đôi mắt cũng ướt át, mắt đen trầm ám.
Lâm Hi đi qua bên kia sô pha ngồi xuống, cắm máy sấy lên, quả nhiên, Tưởng Lâm Dữ tiếp nhận máy sấy, bàn tay to cọ qua mu bàn tay cô, ấm áp một mảnh.
Ban đầu bọn họ là thuần khiết sấy tóc, sấy sấy lên đến trên giường.
Tưởng Lâm Dữ làm được nhưng không đi vào.
Lúc này hắn đổi sang dùng tay, ngón tay Tưởng Lâm Dữ như khiêu vũ, tiết tấu rất tốt, lại cho Lâm Hi thêm nhận thức mới.
Cô ôm chặt Tưởng Lâm Dữ, cắn ở trên cổ hắn, cắn ra dấu vết. Trong não cô như đang bắn lên pháo hoa, một mảnh sáng lạn. Tưởng Lâm Dữ cúi đầu cùng cô hôn môi, tất cả những âm thanh nhỏ vụn được ngậm vào trong nụ hôn.
Thủ đoạn Tưởng Lâm Dữ đa dạng chồng chất, có thể học tập rất mạnh, chỉ cần Lâm Hi có một chút phản ứng chính diện, hắn sẽ bắt lấy, tiến tới tấn công. Lâm Hi phòng thủ thất thủ, sụp đổ rối tinh rối mù.
Lâm Hi hoài nghi hắn đã đăng kí học lớp nào đó, tốc độ tiến bộ này quá thần tốc.
Bất quá sự thật cũng chứng minh, trước kia Tưởng Lâm Dữ là ngược hướng học tập, mới có thể càng ngày càng kém. Tìm đúng phương hướng rồi, hắn sẽ phát triển tốt hơn.
Cô nửa mộng nửa tỉnh, thân thể giống như tắm trong nước ấm, cả người toàn là mồ hôi, nóng hôi hổi. Cô dựa vào bờ vai Tưởng Lâm Dữ, trong yên lặng khôi phục, một lát sau, Tưởng Lâm Dữ hôn lên cái trán của cô, đứng dậy xuống giường.
Tưởng Lâm Dữ rửa tay quay trở lại dựa vào đầu giường ôm lấy bả vai cô, mở di động ra lật xem truyện cổ tích, “Đêm nay muốn nghe truyện gì?”
Ngón tay Tưởng Lâm Dữ có khí lạnh, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng trắng trẻo đẹp đẽ dừng trước mặt Lâm Hi, “Tôi đọc cho em nghe.”
Lâm Hi cảm nhận được biến hóa của Tưởng Lâm Dữ, nhưng hắn vẫn không có làm, chỉ lấy lòng cô.
“Tưởng Lâm Dữ?”
“Ừm.” Tưởng Lâm Dữ thay áo ngủ sọc màu xám khói, mang mắt kính lên, cao ngạo nhã nhặn bên trong lại có chút lãnh đạm, cài cúc áo ngủ tới nút cuối cùng, “Còn muốn?”
Lâm Hi ghé vào ngực hắn, nghe tim hắn đập, hạ thấp giọng bám vào tai Tưởng Lâm Dữ nói một câu.
Tưởng Lâm Dữ rũ mắt xuống, mắt đen trầm ám như biển sâu, nhìn cô. Không khí yên tĩnh, Lâm Hi nghe được tiếng nhịp tim của mình đập, nhưng cô không có dời mắt đi.
“Muốn hay không?”
“Không cần.” Tưởng Lâm Dữ mạnh mẽ dời mắt đi, tiếp tục lướt di động, lão tăng nhập định, định vị bất động.
Lâm Hi xoay người chống phía trên hắn, tóc dài nghiêng xuống, mắt to xinh đẹp như tẩm sương mù dày đặc. Dây váy hai dây mỏng màu đen trượt xuống, treo lơ lửng trên vai, làn da trắng như ánh trăng, môi đỏ quyến rũ, “A Dữ.”
Tưởng Lâm Dữ buông di động, chậm rãi tháo mắt kính cẩn thận tỉ mỉ gấp lại để qua một bên.
Chợt cúi người, nắm eo cô, trời đất quay cuồng, Lâm Hi bị hắn áp xuống trên giường.
Lâm Hi kinh ngạc, muốn tránh thoát, Tưởng Lâm Dữ nắm lấy tay cô, “Tôi đối với em vẫn luôn có khát vọng, bất luận là phương thức gì, đối với tôi mà nói tất cả đều có lực hấp dẫn trí mạng. Em nguyện ý giúp tôi, tôi rất cao hứng. Có lẽ trong quá trình tôi sẽ có một ít thất thố, xin đừng nửa đường từ bỏ. Bằng không, tôi sẽ càng làm em khó chịu.”
Đoạn này hắn nói rất nghiêm túc giống như đang thảo luận vấn đề học thuật.
“Em muốn bắt đầu sao?”
Mặt Lâm Hi đỏ như sắp muốn nổ, câu hỏi này giống như là hỏi trên hôn lễ yesido.
Tưởng Lâm Dữ là lão sư rất có kiên nhẫn, từng bước một dạy học.
Lâm Hi là một học sinh thực hành tốt, bằng lái C1 lấy rất ổn.
Tuổi của hai người cộng lại cũng đã 60, một lần nữa bắt đầu, học từ đầu.
Một khắc kia kết thúc, Tưởng Lâm Dữ hôn lên tai Lâm Hi, tiếng nói khàn khàn, trịnh trọng nói, “Tôi yêu em.”
Tưởng Lâm Dữ cũng không có quá nhiều thất thố, hắn rất khắc chế, thời điểm nói yêu mắt đào hoa của hắn thâm thúy phiếm hồng một ít.
Lâm Hi há miệng thở dốc nói không nên lời, cô muốn đáp lại.
Tưởng Lâm Dữ ôm mặt cô, ôn nhu tinh tế hôn môi cô, tiếng nói trầm thấp, “Không cần mỗi một câu nói đều sốt ruột đáp lại, tôi biết tâm của em, không cần phải nói tôi cũng biết.”
Bọn họ từ đầu đến cuối không có làm đến một bước cuối cùng, bất quá nhân sinh rất dài, chậm rãi thăm dò.
Sinh hoạt ở chung chính thức bắt đầu.
Nếu Tưởng Lâm Dữ không đốt phòng bếp, cuộc sống bọn họ rất tốt đẹp. Trừ bỏ ngẫu nhiên chơi xe đồ chơi, linh hồn bọn họ cũng là rất thích hợp làm bạn đời. Hai người ở bên nhau nhiều năm, rất có ăn ý, thái độ làm việc của bọn họ cùng tam quan nhất trí. Một ánh mắt, liền biết đối phương muốn làm gì muốn nói cái gì.
*tam quan gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Một tuần trước Tết Âm Lịch, hai người vội vàng lên máy bay, buổi tối vội vàng gặp mặt, ôm hôn trong chốc lát, ngủ trên một cái giường. Ban ngày rời giường thắt cà vạt mặc lên trang phục công sở ai đi đường nấy, ngẫu nhiên gọi một cuộc điện thoại, thật vất vả làm việc xong, Tết Âm Lịch đã tới.
Tết năm vừa rồi là Tưởng Lâm Dữ cùng với Lâm Hi cùng nhau trải qua, quay trở về Lâm gia, tự nhiên Lâm Hi là muốn dành thời gian cùng cha mẹ, Tưởng Lâm Dữ liền bị bỏ rơi. Về sau bọn họ khai thông, Tưởng Lâm Dữ quyết định đi thành phố H, ở nhà cậu hắn ăn tết, Lâm Hi ở lại tại thành phố B ăn tết.
Bọn họ xa nhau trong một thời gian ngắn.
Năm nay người Lâm gia đông đúc lại tích cực náo nhiệt, đã chuẩn bị đồ kỹ càng từ rất sớm, ngày 29 tháng chạp Lâm Hi về tới nhà cũ, sáng ngày 30, Lâm Hi dậy rất sớm cùng Chu Oánh đi ra ngoài chạy bộ, về nhà chuẩn bị thực đơn cơm tất niên buổi tối.
Lâm Hi thất thần, nhìn di động vài lần, Tưởng Lâm Dữ vẫn luôn không gửi tin nhắn tới.
“A Dữ đã đến thành phố H chưa?” Chu Oánh hỏi.
“Con đi hỏi một chút.” Rốt cuộc Lâm Hi cũng tìm được lý do, cầm lấy di động đến bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại, vang lên đến tiếng thứ ba Tưởng Lâm Dữ nghe điện thoại, “Hi Nhi.”
“Anh tới đó rồi?”
“Công ty có việc, sửa chuyến bay sang buổi chiều.” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ khàn khàn, rõ ràng có ủ rũ, “Giao thừa vui vẻ.”
“Giao thừa vui vẻ.” Lâm Hi nhấp môi dưới, muốn cho hắn ở bên này ăn tết, nhưng lại ngượng ngùng ở lại đây. Cô cũng là năm đầu tiên ở Lâm gia, Tưởng Lâm Dữ với cô kết hôn cũng chưa có kế hoạch, mới xác định quan hệ không được bao lâu, qua bên này không thích hợp, “Anh tới thì nói với tôi một tiếng.”
“Được.”
Bọn họ cũng chưa cúp điện thoại, yên lặng ước chừng một phút, Tưởng Lâm Dữ nói nhỏ, “Ba mẹ đều rất yêu em, người trong gia đình rất tốt, hãy hưởng thụ tình thân.”
“Ừm.”
“Rạng sáng tôi gọi điện thoại cho em, cùng nhau vượt qua năm mới, đừng ngủ quá sớm.”
“Ừm.”
“Năm nay nhà em —— dán câu đối gì?”
“Không biết, còn chưa có dán.”
Giọng nói Tưởng Lâm Dữ khàn khàn, hắn cười khẽ nói, “Ngày mùng 3 tết tôi trở về Yến Thành, tôi đi qua đón em.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Lâm Hi hít sâu quay trở về phòng bếp, tiếp tục giúp mẫu thân chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhìn về không trung âm u phía ngoài cửa sổ, cô không muốn thừa nhận một việc, cô có điểm nhớ Tưởng Lâm Dữ.
Khi ăn cơm trưa, bên ngoài tuyết bắt đầu rơi, bông tuyết rơi trên mặt đất, chẳng mấy chốc trời đất rất nhanh được phủ một tầng trắng xoá.
Lâm Hi ăn thất thần, ở bên cha mẹ cũng rất hảo, cha mẹ đặc biệt tốt. Nhưng cô cùng Tưởng Lâm Dữ đã trải qua năm cái Tết Âm Lịch cùng nhau, trừ bỏ năm đầu tiên mùng một năm mới cô mới đi qua tìm Tưởng Lâm Dữ, mấy năm còn lại bọn họ sẽ cùng nhau dán câu đối xuân, cùng nhau ăn cơm tất niên, cùng nhau xem tiết mục cuối năm, cùng nhau vượt qua năm mới.
Di động vang lên một tiếng, cô buông đôi đũa, cầm lấy di động nhìn thấy công ty hàng không nhắc nhở: Chịu ảnh hưởng lớn của tuyết, tất cả các chuyến bay tạm thời dừng bay.
Trái tim Lâm Hi đập nhanh, chuyến bay của Tưởng Lâm Dữ cũng bị hủy bỏ. Cái gì cô cũng chưa nghĩ, cầm di động đứng dậy sải bước đi ra cửa, máy móc mặc áo lông vũ đeo khăn quàng cổ.
“Đi đâu?” Chu Oánh đang cắn xương sườn nhìn Lâm Hi, ngẩn ra. Trầm ổn bình tĩnh ưu nhã Lâm Hi, làm gì vậy? Vội vội vàng vàng làm cái gì?
Lâm Hi đội chiếc mũ dày màu hồng nhạt lên, tinh thần mới tỉnh táo lại, ngây người hồi lâu, cầm chìa khóa xe trong tay xấu hổ không thôi, cô muốn làm gì? “Tuyết lớn chuyến bay bị hủy bỏ, Tưởng Lâm Dữ không thể đi thành phố H, con đi sân bay đón hắn.”
Buột miệng thốt ra, nói xong Lâm Hi cảm thấy có chút thẹn, bổ sung thêm một câu, “Khả năng anh ấy muốn đổi xe trở về, nhưng hiện tại tài xế của anh ấy cũng đã nghỉ đông, không ai đón anh ấy.”
“Vậy còn trở về cái gì nữa?” Chu Oánh thả xương sườn xuống đứng lên, kịp phản ứng lại, khó trách cả một buổi sáng tinh thần của Lâm Hi đều không yên, “Trực tiếp mang hắn tới nhà của chúng ta đi, mọi người cùng nhau ăn tết, nhiều người cũng náo nhiệt. Nhà của chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, vui mừng làm chủ.”
Khóe môi Lâm Hi giơ lên nở rộ ra nụ cười, gật đầu, “Được.”
Tác giả có lời muốn nói: Tu đến hoài nghi nhân sinh……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.