Lâm Hi trong lúc nhất thời không biết là nên trả lời ca ca không phải là công cụ của người, hay là nên trả lời vấn đề của Tưởng Lâm Dữ. Trước kia Lâm Thế gọi là A Dữ, hiện tại ông nói Tưởng Lâm Dữ.
Đèn laser ở bệnh viện chiếu sáng trên nền gạch sàn nhà, cửa phòng cấp cứu khu nghỉ ngơi trống vắng một mảnh.
“Hắn ở đây.” Lâm Hi cân nhắc dùng từ, đêm nay hơn phân nửa lực lượng cảnh sát Hoài Thành đều tới, lãnh đạo cục trưởng thành phố tự mình tọa trấn, chuyện này muốn nói không có Tưởng Lâm Dữ xuất lực không có khả năng, Hình Lộ báo cảnh sát không huy động được nhiều người như vậy.
“Hắn gần đây vẫn luôn ở Hoài Thành?”
Mỗi ngày Lâm Hi đều sẽ thu được một cái sandwich nát nhừ, đại khái Tưởng Lâm Dữ làm xong liền bọc lại, khả năng hắn không có phát hiện rau dưa bên trong trải qua thời gian dài ướp gia vị sẽ ra nước.
“Dạ.”
“Con đối với Tưởng Lâm Dữ thấy thế nào?” Lâm Thế hỏi.
Lâm Hi nghĩ lúc hắn ngược ánh sáng đi tới, vững vàng đứng ở bên người cô, nháy mắt làm cô an tâm. Lần đầu tiên Lâm Hi ở Thượng Dữ đối diện với những cổ đông, Tưởng Lâm Dữ ngồi ở phía sau cô, hắn không nói một lời, nhưng Lâm Hi biết hắn ở đây, nhất định sẽ nâng đỡ mình.
Năm đó cô đem bình rượu ném trên đầu Lý Ngọc Hải, Tưởng Lâm Dữ nghe điện thoại của cô. Lâm Hi ngồi xổm ven đường đánh cuộc đến rạng sáng, xe hơi màu đen chậm rãi lái qua, dừng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-the-than/872463/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.