Chương trước
Chương sau
Tưởng Lâm Dữ rũ xuống mắt thấy thẻ ngân hàng, chậm rãi nâng mắt lên, mắt đen như mực nhìn hướng Giản Hề, tiếng nói trầm khàn, “Lặp lặp một lần nữa? Ta không nghe rõ.”
“Vậy anh thật là vừa điếc vừa mù, nhìn không thấy còn nghe không rõ.” Lâm Hạo Dương đi đến giữa không gian bọn họ, đem Giản Hề đẩy về phía sau, ý bảo cô, “Giản Hề, em lên xe trước.”
Giản Hề lùi về phía sau hai bước, hướng Tưởng Lâm Dữ cười gật đầu, xoay người đi nhanh.
Cô vẫn là duy trì ưu nhã nhất định.
Tưởng Lâm Dữ đột nhiên xoay người, trong nháy mắt lệ khí mười phần, mắt đào hoa phiếm hồng. Hắn ngực phập phồng, hô hấp dồn dập, “Em nói cái gì?”
“Nói anh giường chiếu kém.” Lâm Hạo Dương cũng bối rối, hai người này đột nhiên bắt đầu công kích nhau, hắn chưa thấy qua Giản Hề như vậy, Giản Hề luôn luôn ôn nhu mắt hồng, lời nói một câu so với một câu càng tàn nhẫn.
Tưởng Lâm Dữ xoay người bước đi hướng xe Cayenne, Lâm Hạo Dương giữ chặt cánh tay Tưởng Lâm Dữ, “Anh làm gì?”
Tưởng Lâm Dữ ánh mắt đầy hung ác nham hiểm, “Việc giữa tôi với thư kí Giản, thỉnh anh không cần nhúng tay, tôi không muốn trở mặt với anh.”
“Anh có thể trở mặt với tôi, nhưng không thể đụng đến em gái tôi.”
Tưởng Lâm Dữ giơ tay đẩy mắt kính trên mũi, tiếng nói lạnh nhạt, “Buông tay.”
“Tôi tới đây không phải vì làm chỗ dựa cho Giản Hề, tôi tới đây cũng không phải do em ấy quyết định, tôi là đón em ấy ăn cơm chiều.” Lâm Hạo Dương che trước mặt Tưởng Lâm Dữ, “Trước đó đã xảy ra cái gì tôi không biết, nhưng tôi nghe được, là anh hiểu lầm Giản Hề trước. Anh nói em ấy tìm tôi chống lưng, anh nói chính là tiếng người sao? Những lời này còn một tầng ý tứ khác là gì? Em ấy cùng nhà chúng tôi nhận thân, mới có tự tin ở trước mặt anh nói chuyện. Chính anh nói những lời nói phân biệt này, Tưởng Lâm Dữ anh phân biệt. Em mắng anh là xứng đáng, tôi còn muốn đánh anh. Anh còn đuổi theo? Hiện tại đuổi theo để làm gì? Mang Giản Hề trở về nhốt lại, em ấy là vật sở hữu của anh sao? Em ấy là người.”
“Anh bởi vì em ấy nằm mơ nên ghét bỏ? Vậy anh có biết em ấy vì cái gì gặp ác mộng không? Em ấy bị bắt cóc bị đánh đập, đó chính là ác mộng của em ấy.”
“Em ấy trải qua những gì anh căn bản không biết, anh biết em ấy có bao nhiêu mẫn cảm sao? Anh biết em ấy vì cái gì mẫn cảm? Ạnh biết bao nhiêu năm qua em ấy trải qua những chuyện gì không? Em ấy lớn lên như thế nào? Em ấy suy nghĩ cái gì? Em ấy muốn cái gì? Anh trước nay đều không có biết.”
“Tầng lớp giữa hai người hoàn toàn không giống nhau, anh chưa thấy qua thế giới của em ấy. Anh điều tra Giản Hề chỉ là từ trên số liệu, anh đã đi qua nơi ở của Giản Hề khi còn nhỏ sao? Bãi rác bên cạnh trại nuôi gà tối tăm dơ bẩn nhìn không thấy một góc ánh sáng, anh vĩnh viễn không thể tưởng được, đó là cái dạng địa ngục gì.” Lâm Hạo Dương ở Chu Thành chờ đợi thời gian gần một tuần, hắn phảng phất như đạp lên lưỡi dao, từng bước một đi về phía trước, xem xét chân tướng.
Nơi ở của Giản Hề, những sự tình Giản Hề gặp phải.
“Em ấy nói những lời này có mấy phần thật, anh cũng rõ ràng, nhưng anh vẫn tin.”
Vợ chồng Giản Siêu kết hôn nhiều năm không có hài tử, ở nông thôn có cái thuyết pháp, mua hài tử về để nhận hài tử. Bọn họ mua Giản Hề, đặt tên Chiêu đệ, bọn họ mua Giản Hề vào năm thứ hai sinh được đứa con trai, Giản Hề đã bị ném tới túp lều.
Bọn họ sống sinh hoạt, Giản Hề sống sinh tồn.
“Trước kia tôi không biết hai người là như thế này, hiện tại đã biết. Tôi thật sự kiến nghị hai người nên hoàn toàn chia tay, hai người không thích hợp.” Lâm Hạo Dương buông Tưởng Lâm Dữ, lùi về phía sau hai bước, “Em ấy là bảo bối của nhà chúng tôi, chúng tôi tìm 24 năm.”
“Còn có một việc, trước đó tôi cũng đã nói cho anh, một cô gái đơn độc mua phòng không nói cho bạn trai là vì chia tay mà tính đến, những lời này là có ý nghĩa gì?” Lâm Hạo Dương rời khỏi vài bước, một tay bỏ trong túi, gật đầu, “Phòng ở đối với một ít người mà nói có ý nghĩa là nhà, anh chưa cho em ấy, em tự cho chính mình còn cần anh làm gì?”
“Tưởng Lâm Dữ, hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh cũng chưa cho em ấy nhà.”
————
Giản Hề ngồi trên xe chết lặng kéo đai an toàn, cô ngồi ngay ngắn ở trên xe lẳng lặng nhìn về phía trước.
Rất không có thể diện, phi thường không có thể diện, phân cảnh chia tay này thực thất bại, cô vừa mới tức giận liền không quan tâm, không nên làm như vậy.
Cô thực hối hận, ấp ủ chia tay lâu như vậy thế nhưng không phát huy tốt, quả thực muốn xuống xe làm lại một lần.
Cửa xe mở Lâm Hạo Dương lên xe, xoay người từ hàng ghế sau lấy một lọ nước vặn ra đưa cho Giản Hề, lại lấy túi mở ra lấy một xấp tiền đưa cho Giản Hề, “Nơi này anh có tiền mặt, em đi xuống ném vào mặt hắn. Nói cho hắn, đây là tiền boa.”
Giản Hề quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương, nắm chặt chai nước trong tay.
“Không cần hắn, cùng anh về nhà.”
Giản Hề còn nhìn Lâm Hạo Dương, Lâm Hạo Dương cũng nhìn cô, “Anh biết lời nói lúc nãy của em chính là tức giận, thư kí Giản, rất nhiều sự việc không phải em sai, em cũng không có gì sai.”
“Tôi là một người thật sự rất tệ, khả năng tôi không phải Lâm Dương Hi, tôi không có thuần khiết như vậy. Thật sự thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Giản Hề nói, “Thật sự xin lỗi, quấn anh một vòng, đem tôi đi một vòng rồi quay trở lại. Loai giám định bước đầu này có rất nhiều nhân tố không xác định, Lâm tổng, tôi ——”
“Em là ai đi nữa em đều thuần khiết, muốn khóc liền khóc, không cần chịu đựng.”
Vốn dĩ Giản Hề không muốn khóc, giọng cô phảng phất như mắc một sợi bông, nhiều năm bị ủy khuất như vậy, đè nén quá lâu.
Cô bụm mặt hít một hơi thật sâu, ngay sau đó vùi đầu xuống, chôn xuống đầu gối, cô cũng không muốn tâm cơ nặng. Nhưng chuyện của Giản Long Phi, cô không làm người khác sẽ hủy hoại cô, cô chỉ là muốn sống mà thôi, từ nhỏ đến lớn, cô đã sớm quên mất chính mình là ai, “Thực xin lỗi, tôi đã huỷ hoại cô ấy.”
Lâm Hạo Dương dựa vào chỗ ngồi lẳng lặng nhìn cô, bả vai Giản Hề rất gầy, cô gầy lợi hại, chỉ là ngày thường đứng quá thẳng, khí chất cũng quá tốt, đại đa số mọi người sẽ xem nhẹ chuyện cô gầy.
“Em không có gì để phải xin lỗi, em cũng không có hủy hoại bất luận người nào, em chính là em, vô luận trước đây là Hi nhi hay hiện tại là Giản Hề, trên thế giới này là bảo bối độc nhất vô nhị. Em có ca ca có ba ba mụ mụ có rất nhiều người yêu thương em, lúc này khóc xong, sau này vĩnh viễn không cần lại phải khóc. Xe cách âm rất tốt, em có thể khóc, không ai có thể nghe thấy.”
Giản Hề nức nở ra tiếng, ngay sau đó khóc lớn thành tiếng, cô không phải trời sinh lớn lên ở nước bùn.
Lâm Hạo Dương quay đầu nhìn ngoài cửa kính xe, Tưởng Lâm Dữ dựa vào trên xe hút thuốc. Một lúc sau, Lâm Hạo Dương ấn di động đã gửi cho Tưởng Lâm Dữ một đoạn ghi âm. Hắn dựa vào chỗ ngồi, lẳng lặng nhìn Giản Hề.
Giản Hề khóc hai mươi phút, Lâm Hạo Dương đem khăn giấy đưa cho cô, xe lái đi ra ngoài, “Cần tìm một chỗ nghỉ ngơi không?”
“Tôi hiện tại ở Hi Thịnh, tôi muốn quay về.” Giản Hề tận lực làm chính mình bình tĩnh, “Hôm nay không thể cùng mọi người ăn cơm, hôm khác đi, tôi điều chỉnh cảm xúc của mình.”
“Hôm nay em mới nhận phòng ở Hi Thịnh, em ở như thế nào được? Anh cho ba mẹ tránh đi, em lên lầu sửa soạn cho chính mình, toàn bộ đồ vật bên kia anh chuẩn bị cho em.”
“Tôi ——”
“ Toàn bộ đồ vật ở quá khứ ném đi, từ giờ trở đi, em là Giản Hề hoàn toàn mới.” Lâm Hạo Dương nói, “Anh có thể lý giải em độc lập, nhưng độc lập không phải chịu khổ.”
“Cho tôi một chút thời gian được không?” Giản Hề nhìn vào mắt Lâm Hạo Dương, “Tôi muốn xác nhận cuối cùng, tôi muốn chờ một kết quả thật sự.”
“Em sợ hãi người khác thể hiện tình cảm với mình sao?”
Sau một lúc, Giản Hề gật đầu, cô nhấp môi dưới, “Tôi với Lâm Dương Hi chênh lệch quá lớn, lớn đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi, tôi thực không có cảm giác an toàn, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.”
“Vậy đi khách sạn, được không? Kỳ thật dưới công ty của chúng ta có khách sạn.”
Cuối cùng Lâm Hạo Dương vẫn là mang Giản Hề đến phòng ở Hi Thịnh, đây là Giản Hề vì chính mình có nhà, cuộc sống của cô bị ảnh hưởng sâu, cô cần một địa phương tuyệt đối an toàn để điều chỉnh.
Trong phòng quá đơn sơ, Lâm Hạo Dương vào cửa liền bắt đầu gọi điện thoại, để người quản gia trong nhà mang toàn bộ nội thất tới.
Giản Hề trợn mắt há mồm, còn có thể như vậy thao tác.
Lâm Hạo Dương đem hộp cơm giữ nhiệt lớn màu hồng nhạt đặt trên bàn trà, gọi Giản Hề, “Ba ba nấu canh, còn có mụ mụ làm sườn heo chua ngọt, em nếm thử.”
Giản Hề nhìn chăn của mình vừa mới mua ở trên giường bị giúp việc tới lấy đi, thay vào chăn xốp hồng nhạt xinh.
Bàn ăn ngày mai mới đưa, cho nên nơi này của Giản Hề không có bàn ăn.
Giản Hề ngồi vào trên ghế sô pha lấy canh với cơm, “Cảm ơn.”
“Khách sáo.” Lâm Hạo Dương cười nói, “Em là sinh viên tốt nghiệp đại học Yến Đại? Học cái gì?”
“Quản trị kinh doanh và kế toán, tôi học song học vị.” Giản Hề nhìn về phía Lâm Hạo Dương, “Anh không ăn cơm?”
“Mang cho em, anh về nhà ăn.” Lâm Hạo Dương vỗ tay nói khen, “Ưu tú nha, học song vị ở Yến Đại rất hiếm thấy, có ý tưởng muốn tiếp tục hay không?”
Giản Hề không muốn xem hắn biểu diễn phù phiếm, cô nhớ rõ Lâm Hạo Dương đã hỏi qua bằng cấp. Này nhóm người người nào bằng cấp thấp? Hắn với Tưởng Lâm Dữ là ở nước Mỹ học trường đại học danh tiếng nhất.
“Tạm thời không có.” Trong tay Giản Hề tiền không có nhiều lắm, sau khi cô từ chức phía bên Tưởng Lâm Dữ phải nhanh một chút tìm được một công việc, đứng vững chân trước lại suy xét việc học, “Sườn heo chua ngọt ăn rất ngon.”
Sườn heo chua ngọt ăn đặc biệt ngon, hương vị được giữ nguyên nhưng lại có chút chua, nhưng vị dấm cũng không ảnh hưởng.
“Khi còn nhỏ em rất thích ăn, mụ mụ cố ý làm cho em.” Lâm Hạo Dương ngồi ở đối diện trên ghế sô pha, khuỷu tay đặt ở đầu gối chăm chú nhìn Giản Hề, “Công việc bên Tưởng Lâm Dữ có thể từ chức, bảy ngày 24 giờ tùy lúc gọi phải đến, lão bản súc sinh. Không bán mạng cho hắn, em có tính toán gì không?”
“Tìm công việc.” Giản Hề thực sự rất thích ăn sườn heo chua ngọt, nhưng cô với Tưởng Lâm Dữ là hoàn toàn không giống nhau, cô thích ăn nhiều trước một chút nhưng không có ăn hết. Sau đó lại có thể ăn, cẩn thận nhấm nháp đồ ăn ngon.
Tưởng Lâm Dữ với cô tương phản, hắn chỉ ăn cái gì hắn thích, hắn không chạm vào đồ vật hắn không thích.
Lâm Hạo Dương nhìn măng tây xào xanh biếc trên bàn, “Em thích ăn măng tây?”
“Tôi thích ăn sườn heo chua ngọt.” Giản Hề dương môi dưới, rất nhanh thả môi lại, nhưng cô vẫn ăn măng tây, “Trước đó tôi phải hoàn tất thủ tục từ chức ở Thượng Dữ, rồi tìm công ty khác.”
“Vào Lâm thị đi, tuy rằng là nhảy việc, nhưng anh cảm thấy lấy sự thông minh của em việc này không phải là vấn đề. Chuyên ngành đại học của em là quản lý, lĩnh vực quen thuộc, đi thử xem?” Tuy rằng lời nói Giản Hề vừa mới nói có tức giận, cố ý chọc giận Tưởng Lâm Dữ, nhưng Lâm Hạo Dương nghe ra được, cô đối với quản lý vẫn là rất hứng thú.
Giản Hề tự hỏi, không có trả lời ngay lập tức, bây giờ còn có rất nhiều nhân tố chưa xác định, “Tôi suy nghĩ lại, cảm ơn.”
“Tùy theo tâm của em, không cần có áp lực, chọn cái em thích.” Lâm Hạo Dương xem lại căn phòng này, có chút hối hận vì cái gì chọn phòng này, lúc trước hẳn là nên đưa cho Giản Hề một căn biệt thự, môi trường phòng ở này quá bình thường.
Giản Hề ăn toàn bộ rau dưa xong, cái miệng nhỏ mới ăn sườn heo chua ngọt, “Hôm nay đáp ứng mọi người đi qua, nhưng tôi lại không có đi, thực xin lỗi, anh cùng ——” Giản Hề do dự nên xưng hô như thế nào, cô nắm chặt đôi đũa, “Giải thích một chút với bọn họ, tôi cũng không phải không muốn gặp, chỉ là tôi hy vọng mọi việc ổn thỏa hơn một chút.”
“Anh minh bạch, em không cần giải thích nhiều như vậy, với người trong nhà không cần phải như vậy, có như thế nào đều sẽ tiếp nhận.” Lâm Hạo Dương nhìn bộ dáng Giản Hề liền đau lòng, kỳ thật cô có điểm lấy lòng quy cách, cũng có thể do hoàn cảnh.
Nếu như Giản Hề là ở nhà bọn hắn lớn lên, nhất định là Đại công chúa tự tin mà diễm lệ.
Giản Hề cơm nước xong, hoàn toàn bình tĩnh lại, có một việc cô cần phải xác nhận, “Lâm tổng, anh có WeChat của Chu Minh Nghiên không?”
“Có, làm sao vậy? Em nhận thức Chu Minh Nghiên?” Lâm Hạo Dương trực tiếp mở WeChat, tìm được WeChat Chu Minh Nghiên đưa qua.
“Tôi có thể xem thông tin của cô ta?”
Lâm Hạo Dương không chút do dự đưa điện thoại cho Giản Hề, “Em với Chu Minh Nghiên nhận thức như thế nào?”
“Công việc, cô ta cùng Tưởng tổng quan hệ cũng không tệ lắm.” Giản Hề mở vòng bạn bè của Chu Minh Nghiên lướt xuống dưới, đột nhiên tay dừng lại, nhanh chóng quay trở lại vào trang cá nhân. Cái ID WeChat này với ID WeChat kết bạn với Giản Hề không phải là một, ID WeChat nhìn như giống nhau, trên thực tế thiếu mất một con số.
Vòng bạn bè cô ta bình thường hơn nhiều, không có bất luận cái thao tác gì.
Giản Hề đưa điện thoại cho Lâm Hạo Dương, “Cảm ơn.”
“Chu Minh Nghiên cũng ở tiểu khu này.” Giản Hề nói, “Ngày hôm qua thấy một lần, liền muốn thêm một cái WeChat của cô ta, về sau liên hệ.”
“Anh đưa cho em.” Lâm Hạo Dương đem WeChat Chu Minh Nghiên đưa cho Giản Hề, nói, “Chu Minh Nghiên người này không thể thâm giao, em cẩn thận một chút.”
“Tôi đã biết.”
Lâm Hạo Dương trước sau cảm thấy nơi này của Giản Hề quá mức đơn sơ, một mực lề mề đến 12 giờ mới rời đi. Phòng ở đã quét tước qua thêm một lần nữa, trong phòng có hương hoa nhài an thần, Lâm Hạo Dương mang rất nhiều hoa nhài tới đây.
Lâm Hạo Dương hẳn là ở rất gần nơi này, tới tới lui lui hướng bên này tặng đồ.
Một giờ, Giản Hề tắm rửa xong nằm lên giường, đệm giường mềm mại. Nhà mới, sạch sẽ sáng sủa. Giản Hề tắt đèn nhắm mắt lại, đây là cuộc sống mà cô luôn mong ước.
Giản Hề là bị điện thoại Lâm Hạo Dương đánh thức, Lâm Hạo Dương tới đưa hoa thuận tiện tặng cho Giản Hề một chiếc xe, phương tiện đi ra ngoài.
Giản Hề nhìn chìa khóa xe, cái này nhân tiện quá mức đi?
“Không phải cái xe tốt gì, công cụ thay đi bộ rất rẻ, coi như anh không tặng em cũng mua được.” Lâm Hạo Dương để chìa khóa xe trên bàn, mang hoa lên lầu nói, “Đưa hoa xong anh phải đi, còn cuộc họp buổi sáng.”
Lâm Hạo Dương nhân tiện lại đây còn có bữa sáng, loại cảm giác duỗi tay cơm đưa tới miệng này, Giản Hề xoa xoa tóc, giống như nằm mơ.
Cô ăn xong bữa sáng dùng di động đăng nhập hòm thư gửi đơn từ chức cho Tưởng Lâm Dữ, cấp trên trực tiếp của cô là Tưởng Lâm Dữ, từ chức còn phải đến tìm Tưởng Lâm Dữ.
Email được gửi đi, Tưởng Lâm Dữ đã phản hồi trong vài giây.
“Cấp cao từ chức không nhận thư điện tử.”
Thượng Dữ xác thật có một cái quy củ như vậy, nhưng Tưởng Lâm Dữ với Giản Hề nháo thành như vậy, gặp lại không xấu hổ sao? Giản Hề tưởng tượng ngữ khí hồ ngôn loạn ngữ ngày hôm qua liền xấu hổ da đầu tê dại.
Cái gì giường chiếu kém cái gì việc vặt lung tung rối loạn, trước kia cô cảm thấy ở trên đường lớn nam nữ cãi nhau rất có tật xấu, trăm triệu không nghĩ tới, cô chính mình làm một sự kiện mất mặt như vậy.
Di động lại vang lên một tiếng, WeChat hiện ra tin tức công việc, đến từ Tưởng Lâm Dữ.
Giản Hề mở WeChat nhìn thấy tin của Tưởng Lâm Dữ tin tức, công việc đặc biệt xử theo phép công, giống như tối hôm qua hai người bọn họ không có cãi nhau chia tay, thậm chí giống hai người bọn họ trước nay đều không có ở bên nhau.
“Thư kí Giản, em là cấp cao của công ty, không phải nhân viên bình thường, trình tự thủ tục từ chức rất phức tạp em hẳn là biết rõ. Cần kỳ hạn một tháng xét duyệt, mặt khác, công việc trên tay em cần thiết phải chuyển giao hoàn toàn cho người kế tiếp, em mới có thể rời đi, đây là điều lệ, tôi muốn bảo đảm phòng làm việc tổng tài vận hành bình thường.”
Tác giả có lời muốn nói: Trước 50 đưa bao lì xì, cảm tạ đại gia duy trì.
Rất nhiều người không hiểu thời điểm Giản Hề muốn chia tay, thật sự không phải vì ngược tâm hoặc là vì nộ hỏa công tâm. Giản Hề là người đặc biệt mẫn cảm, nhân tố cần thiết đã phô thật lâu, đây là một thời điểm để bùng nổ.
Cô ấy chỉnh Giản Long Phi khi đó cô ấy nói cùng ác ma làm giao dịch, lúc ấy cô là hoàn toàn từ bỏ chính mình. Sau đó người khác nói cho cô, cô nguyên bản thuần khiết sạch sẽ được mọi người sủng ái như tiểu công chúa. Tưởng Lâm Dữ chọc vào vết sẹo của cô ấy, cô ấy nói xin lỗi, là thực xin lỗi chính mình.
Không phá thì không xây được đi, Tưởng cẩu học làm người, Giản Hề cũng học như thế nào không có tiếp nhận gánh nặng mà tiếp thu người khác yêu thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.