Giản Hề ngàn tính vạn tính không tính đến Tưởng Lâm Dữ sẽ tìm đến mình.
Tưởng Lâm Dữ chuyện gì mà không làm được, nhưng giỏi nhất là làm chuyện xấu.
Giản Hề sửng sốt nhất thời nước mắt liền tuôn ra, vở kịch diễn đến đây, không hát xong cũng không thích hợp. Cô khóc dồn dập, run rẩy, “Hắn đoạt tiền của tôi! Tưởng tổng.”
Bạn cùng phòng nhìn thấy người đàn ông chế trụ Giản Long Phi, mới cầm cái xẻng xông lên chỉ vào hắn, “Tôi đã báo cảnh sát! Cảnh sát sẽ đến ngay, tôi đi gọi xe cứu thương.”
Nam nhân của cô giống như con rùa đen co rúm ở cửa, lúc này vươn cổ dò xét bên trong.
Tưởng Lâm Dữ lấy móc áo cột tay Giản Long Phi ra phía sau người, xoay người hướng Giản Hề bước đi. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, cúi người xem Giản Hề, trước đây hắn chưa từng chân tay luống cuống như thế bao giờ.
Trong nháy mắt, đại não trống rỗng.
Trên người Giản Hề tất cả đều là máu.
“Bị thương ở đâu?” Tưởng Lâm Dữ tiếng nói khàn khàn, “Bụng? Ngực? Có đau hay không?”
Cảnh sát vọt vào phòng khách, “Ai báo cảnh sát? Sao lại thế này?”
Bạn cùng phòng choáng váng vài giây lập tức nói, “Ở chỗ này, đã chế trụ! Vào nhà cướp bóc.”
“Tôi không phải vào nhà cướp bóc, cô ta là chị của tôi, tiền của cô ta chính là tiền của tôi!” Giản Long Phi la lớn, “Cô ta không buông tay tôi mới đâm, nếu cô ta sớm đem tiền cho tôi, tôi sẽ đâm cô ta sao? Các ngươi sao không bắt người đàn ông kia, hắn đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-the-than/872433/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.