“Tưởng tổng.” Giản Hề đứng lên, chịu đựng nước mắt lưng tròng, ớt cựa gà cay làm cô sắp nổ thành đám mây hình nấm rồi.
Khóe môi Tưởng Lâm Dữ giơ lên, ý cười trong đôi mắt đen liền thoáng qua, nhưng rất ngắn ngủi. Hắn hắng giọng, khẽ nâng cằm lạnh nói, “Thư kí Giản.”
“Tưởng tổng?” Lăng Ngôn quay đầu nhìn thấy Tưởng Lâm Dữ, bật người đứng dậy tại chỗ, “Bên trong…… Buổi trưa tốt lành! Tưởng tổng!”
Yến Thành thiêng, nói ai người đó đến ngay.
Tưởng Lâm Dữ không có vào phòng thư kí, chỉ đem túi đóng gói trong tay để trên cửa ngăn tủ, ngón tay chậm rãi gõ xuống, tiếng nói ôn trầm thong thả, “Mang canh cho cô, về sau nhớ rõ thời gian ăn cơm.”
Tưởng Lâm Dữ ngón tay thon dài tinh tế đẩy mắt kính tinh xảo xuống, tâm tình rất tốt, gật đầu, xoay người rời khỏi phòng thư kí đi vào văn phòng của mình.
Phòng thư kí một mảnh yên tĩnh, Lăng Ngôn thở ra một hơi, quay đầu nhìn về phía Giản Hề dùng khẩu hình nói: “Lão đại, Tưởng tổng đưa canh cho chị —— chị khóc cái gì?”
“Cay.” Giản Hề cầm lấy hộp sữa bò dùng sức hút, dạ dày nóng rát như thiêu, Tưởng Lâm Dữ vừa mới cười cái gì? Thực quỷ dị.
“Chị không thể ăn cay? Thực xin lỗi thực xin lỗi. Hôm nay em đi xuống muộn, nhà ăn chỉ còn dư lại thịt xào rau.” Lăng Ngôn chắp tay trước ngực liên tục xin lỗi, “Nhất định lần sau em sẽ chú ý.”
Giản Hề uống xong nước thêm sữa bò mới đem vị cay áp xuống, đứng dậy đi ra cửa. Giang Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-the-than/872425/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.