Sau khi Giang Hành Triệt nghe Lý Thư Hàm giới thiệu xong, tầm mắt dừng trên người cô ấy vài giây.
Anh nhớ rõ lúc trước Tề Chu nói người nhà họ Trần bên kia từng tới hỏi, biết tìm anh không được thậm chí còn trực tiếp đi tìm bố anh, chỉ tiếc ông ấy không phải là người quyết định hôn ước. Năm đó không thể nào nhìn trúng tác phong nhà họ Trần, bây giờ càng là nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cũng biết Giang Hành Triệt sẽ không nghe lời ông ấy, cho nên chỉ là qua loa lấy lệ đi qua, lười quản.
Lý Thư Hàm nói xong, nhìn Giang Hành Triệt, trên mặt là nụ cười trong trẻo.
Biết thân phận của Lý Thư Hàm, Giang Hành Triệt nhàn nhạt đáp một câu “Chào cô.”, xem như trả lời.
Nếu đổi lại là người con gái khác tiến đến nói chuyện, anh có thể đáp lại cũng xem là xong chuyện rồi, chỉ là đối với Lý Thư Hàm, bởi vì vướng mắc thân phận, Giang Hành Triệt nhịn không được nghĩ đến Hề Thời.
Anh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh trong tay.
Lý Thư Hàm không xinh đẹp như Hề Thời, không đáng yêu như Hề Thời, càng không khiến người ta thích như Hề Thời.
Hoặc nói là không khiến anh thích.
Lý Thư Hàm vốn vẫn luôn chờ Giang Hành Triệt nói hai câu với cô, dù sao người này vốn nên là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên là cô, nhưng người đàn ông đối diện lại dùng một câu “Chào cô” nhàn nhạt xóa bỏ toàn bộ lời cô vừa nói, tựa như vốn không có ý nói thêm hai câu với cô nữa.
Nghĩ đến Hề Thời, Giang Hành Triệt bắt đầu hơi xuất thần, hồi ức nụ hôn ngày tuyết đầu mùa hôm đó, cô ở trong ngực anh, nhỏ bé, cả người đều tỏa ra mùi hương khiến người ta muốn ôm lấy.
Giang Hành Triệt cong môi, khẽ cười một cái.
Nụ cười trên mặt Lý Thư Hàm hơi cứng lại.
Bởi vì Giang hành Triệt bắt đầu xuất thần, không chỉ xuất thần, thậm chí gần như còn cười một cái.
Tầm mắt mọi người tựa như đều tập trung ở chỗ này, mắt thấy sắp xấu hổ, Kiều Phàm bật cười giảng hòa, cụng ly với Lý Thư Hàm, tìm chủ đề nói chuyện.
Tầm mắt mọi người lại tản ra.
Sinh nhật của Kiều Phàm mở xuyên đêm, đương nhiên Giang hành Triệt sẽ không ở lại muộn như vậy, đợi hai tiếng sau thì nói lời tạm biệt.
Giang Hành Triệt và Tề Chu đứng trong thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay trắng muốt đột nhiên chặn khung cửa lại: “Chờ một chút.”
Lý Thư Hàm đeo theo túi xách tiến vào.
Tề Chu lập tức nhìn thoáng qua người Giang Hành Triệt.
Sau khi Lý Thư Hàm tiến vào cũng không ấn số tầng, thang máy bắt đầu chạy, chậm rãi xuống tầng hầm.
Tới khi thang máy vang lên một tiếng “Ting”.
Giang Hành Triệt bước ra khỏi thang máy, Lý Thư Hàm cũng đi theo ra ngoài, cô ấy bước nhanh hai bước đi lên vị trí song song với Giang Hành Triệt, gọi một tiếng: “Anh Giang.”
Giang Hành Triệt nghe xong thì bước chân hơi dừng lại.
Lý Thư Hàm hít một hơi, nói: “Rất vui khi được quen biết anh.”
Giang Hành Triệt hơi ngước mắt: “Cảm ơn.”
Lý Thư Hàm: “Tôi cũng chỉ mới có mối liên hệ với bác cả trong thời gian gần đây, từ nhỏ tôi vẫn luôn biết mình không phải là con ruột của bố mẹ, được ôm về từ viện phúc lợi, chỉ là không nghĩ tới sẽ có những việc này.”
“Xin hỏi, tôi có thể thêm WeChat của anh không?” Lý Thư Hàm giơ di động lên, cười rất tự nhiên, “Tôi vừa mới trở về, bên bác cả cũng không phải là rất quen thuộc, đối với chuyện trong nhà có rất nhiều việc không hiểu, tôi biết nhà họ Giang và nhà họ Trần có quan hệ nhiều đời, cho nên lúc anh không bận, tôi có thể hỏi anh một chút không?”
Giang Hành Triệt cúi đầu, nhìn giao diện WeChat của Lý Thư Hàm.
Vì thế Lý Thư Hàm nâng điện thoại lên một chút.
Giang Hành Triệt ngẩng đầu: “Không cần.”
Lý Thư Hàm dường như không ngờ tới câu trả lời này, cũng không ngờ được Giang Hành Triệt sẽ trả lời trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời hơi mờ mịt: “Hả?”
Giang Hành Triệt: “Cô thêm trợ lý của tôi đi, có gì không hiểu cậu ấy sẽ nói cho cô.”
Anh nói xong, không dừng lại, lập tức đi về hướng xe.
Tề Chu đi đến trước mặt Lý Thư Hàm, lấy di động ra, lễ phép cười cười: “Cô Lý.”
Ánh mắt của Lý Thư Hàm hơn nửa ngày mới rời khỏi bóng hình Giang Hành Triệt, nhìn Tề Chu trước mặt, gật đầu, nụ cười cứng đờ: “Được.”
…
Bentley vững chãi chạy trên đường phố, thời gian vẫn chưa muộn, xe cộ trên đường không ít, ban đêm ở thành thị sầm uất, đèn xe uốn lượn thành dải sông dài màu cam.
Giang Hành Triệt mở di động ra, có thể là vì Hề Thời, anh không có hảo cảm gì với Lý Thư Hàm, thậm chí còn có chút bài xích, bởi vì những lời đồn đãi vớ vẩn hướng về Hề Thời như “Tu hú chiếm tổ”, “Cướp cuộc đời của người khác”.
Giang Hành Triệt ấn mở WeChat trên đầu, nhìn tin nhắn Hề Thời gửi cho anh vào hai tiếng trước “Đừng uống rượu”.
Anh nghĩ vào thời gian này hẳn là Hề Thời còn chưa ngủ, đang định xem có nên gọi điện hay không thì điện thoại của Hề Thời tới.
Giang Hành Triệt lập tức nghe máy.
Trong điện thoại âm thanh của Hề Thời không giống bình thường lắm: “Ừm… Tối nay anh… có rảnh không?”
“Có thể đến nhà em một chút không?”
Giang Hành Triệt: “Tối nay?”
Tề Chu mơ hồ nghe được đối thoại của hai người, cũng không nhịn được nhìn Giang Hành Triệt từ gương chiếu hậu.
Hề Thời lập tức cảm thấy hình như anh hiểu lầm cái gì đó: “Không phải! Em không có ý đó!”
Cô nói: “Có con chuột vào nhà em, bây giờ đang ở đằng sau tủ đầu giường em, em không dám ngủ huhuhuhuhuhu”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]