Nhìn cái cách hắn bảo vệ cậu trong âm thành, đôi tay vững chãi luôn đặt hờ phía sau, cái đầu của Lưu Hiên được hắn che chở cẩn thận, Niên Hạ thấy chứ, cô ta ganh tỵ muốn chết, nhân lúc hỗn loạn cô ta cố ý bấu chặt vào tay Lưu Hiên.
Móng tay sắc bén đi vài miếng da là chuyện bình thường, có như thế cô ta mới nguôi ngoai một chút.
Niên Hạ hành động cảnh thận như vậy còn nghĩ bản thân sẽ không bị nhận ra, bởi lẽ vừa thấy được chút ánh sáng cô ta đã chạy bạt mạng.
Ánh măt hạ xuống rồi lại nâng lên, Niên Hạ lướt qua người Giai Thiệu Điền trực tiếp đến chỗ Lưu Hiên cuối người trịnh trọng nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý làm cậu bị thương.”
Lưu Hiên dùng tay còn lại che vào chỗ băng gạt, bối rối lên tiếng: “Người khi đó là cô sao, tôi không để tâm lắm.”
Câu nói của cậu còn chưa dứt Niên Hạ đã quay phắt người, khuôn mặt hiện lên rõ sự ấm ức, chất giọng yếu đi vài phần: “Thiệu Điền, em không cố ý làm cậu ấy bị thương, anh tha lỗi cho em chứ?”
Hắn mỉm cười, chân mày khẽ nhếch lên: “Lưu Hiên đã nói không để tâm, tôi cũng không, buổi tiệc nên tiếp tục đúng chứ?”
Nụ cười rạng rỡ trên môi hắn như hoa của cây tre, trăm năm nở một lần.
“Đến đây.” Giai Thiệu Điền đưa tay về phía trước mời gọi.
Niên Hạ và Lưu Hiên đều đồng loạt tiến về phía hắn, cả hai bàn tay nhấc lên cùng lúc, mọi người khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3386665/chuong-64.html