Lần đi đó là đi cùng với lớp, những người mắc kẹt trên vòng quay người nhà đều lo lắng kêu gào thảm thiết, cuốn quýt tìm cách đưa người thân xuống, nhưng cậu vừa lau nước mắt vừa tìm kiếm bóng hình của người thân, mặc nhiên không có.
Chỉ mỗi giáo viên chủ nhiệm hướng đôi mắt phiếm hồng theo dõi sát sao, ban ngày bận việc thì có thể coi đó là lý do nhưng cậu đến tận nửa đêm mới xuống được, mọi lý do đều vô nghĩa, bọn họ có chút vô tâm.
Lưu Hiên quay đầu đã nhìn thấy Giai Thiệu Điền bày ra dáng vẻ xót xa, mặc dù rất khó nhận ra nhưng cậu dường như đã tự phân biệt được.
“Đều là chuyện lúc nhỏ, tuổi thơ như vậy mới đáng.” Cậu cười xòa xem như chẳng có gì to tát.
“Bọn họ bất cẩn thật.” Trong lòng Giai Thiệu Điền không ngừng trách cứ bậc phụ huynh, sau lại để một đứa nhóc có ký ức không tốt như vậy.
Sau khi đu quay ngừng lại chuyện đó cũng trôi qua, nhưng không hề trôi vào quên lãng ít nhất là đối với Giai Thiệu Điền.
Bọn họ ăn nhẹ rồi vào khu vực trượt tuyết nhân tạo, Giai Thiệu Điền ngầu hết chỗ nói như chàng hoàng tử của xứ lạnh, Lưu Hiên chỉ biết bám víu vào bắn để di chuyển từng chút một, hắn còn có ý định ra khỏi khu trượt tuyết ngay lập tức khi thấy cậu té ngã.
Lưu Hiên hiếm khi được trải nghiệm nên dễ gì đồng ý, cậu nài nỉ hắn dạy cho mình trượt tuyết. Buổi học kết thúc sau một tiếng, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3384583/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.