Trên đường về nhà Lưu Hiên nhận được cuộc gọi của Dạ Vu Ngôn, giọng nói của hắn ta cực kỳ không ổn nhưng cậu chẳng thể hỏi sâu, ngoại trừ lo lắng thì còn làm được gì? Tin tốt là đối phương đã trả hết nợ, biết được điều đó cậu nhẹ lòng không ít.
Cứ như thể bản thân là Dạ Vu Ngôn, mà nhìn vào hoàn cảnh đó cậu không thể không nghĩ nhiều một chút.
Lưu Hiên tập trung ngắm cảnh ven đường, những tòa nhà cao chọc trời xen lẫn cửa hàng sang trọng, ánh sáng trang hoàng tỏa ra từ tiệm bánh ngọt, cậu hít một hơi thật sâu thưởng thức mùi hương của chúng thì điện thoại nhận được tin nhắn.
Giai Thiệu Điền gửi định vị với hai chữ ngắn gọn: “Đến đây.”
Với tay lái lụa của Mỹ Ninh chẳng mấy chốc bọn họ đã dừng trước một tòa nhà, nơi diễn ra bữa tiệc là tầng cao nhất, bên dưới được kiểm soát nghiêm ngặt, Lưu Hiên vừa tiến vào đã bị chặn lại.
“Xin lỗi, thiệp mời của cậu đâu?” Bảo an nghiêm túc tra hỏi, ánh mắt có chút khinh người.
Bụp!
“Lưu Thiếu, vào đi.” Mỹ Ninh một mình cân bốn, cô chặn đám bảo an để Lưu Hiên vào bên trong, bọn họ làm gì có thiệp mời?
Trong lúc lộn xộn Lưu Hiên lao nhanh vào trong, cậu không ngừng gọi cho Giai Thiệu Điền, nhưng dường như hắn muốn chơi trò mất tích, thanh âm của máy móc cứ lặp đi lặp lại một đoạn quen thuộc, hoàn toàn không thể kết nối.
Cửa thang máy khép lại, rất nhanh cậu đã có mặt ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3359347/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.