Cậu ra sức lắc đầu, cầm lấy điện thoại của hắn vào phần ghi chú rồi hoảng hốt ném sang một bên. Muốn giải thích bản thân vô ý thôi nhưng có vẻ mọi thứ đã muộn màng.
Nhìn dáng vẻ cuốn quýt của Lưu Hiên, hắn nhịn không được kéo khóe môi cong cong, nụ cười vô cùng nhạt nhòa: “Điện thoại tôi cũng không có thứ gì quan trọng, nếu như muốn nói thì cứ dùng đi.”
Cậu dính phải ảo giác gì rồi, Giai Thiệu Điền bị bệnh nên mới dễ giải như thế chăng?
“Tôi chỉ là không muốn ăn ở nhà, anh đừng đuổi việc.” Cậu đưa cho hắn.
Giai Thiệu Điền xem một cách qua loa rồi đáp: “Biết rồi, vậy cậu ăn bát này đi.”
Nhìn vào bát cháo còn ấm nóng, cậu chần chừ không muốn, không muốn giành phần ăn với người bệnh.
Nhận bát cháo về tay, Lưu Hiên thở ra một hơi đưa thìa cháo đến trước miệng đối phương, đời trước lẫn đời này cậu chưa từng đút cho ai đâu, Giai Thiệu Điền hời rồi.
“Cậu xem tôi là gì vậy?” Hắn cố kìm nén cảm xúc.
Cánh tay bất động một lúc lâu vẫn kiên trì không chịu để xuống, ánh mắt Lưu Hiên vạn phần phức tạp.
Giai Thiệu Điền nhìn cậu chằm chằm rốt cuộc cũng mở miệng, ngoại trừ mẹ hắn ra hành động mất mặt này chưa từng có ai dám như vậy ở trước mặt hắn.
Và rồi hắn đã trả giá cho sự dễ giải của mình, Lưu Hiên không hề biết những thìa cháo đầy tình cảm của mình nóng đến nhường nào. Mặc dù hắn có miệng nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3350668/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.