Xui xẻo là ngày hôm nay cậu không chuẩn bị nước ấm, mọi thứ cứ diễn ra theo một cách tồi tệ nhất.
Giai Thiệu Điền không biết ngay cả khẩu vị của cậu cũng thay đổi, vừa rồi còn dặn dò đầu bếp điều chỉnh độ cay xuống. Bản thân cũng ăn phần giống cậu, thật sự cay đến như vậy sao?
Hắn cau mày nhìn đến chỗ người quản lý, ly nước ấm lập tức được đem đến.
Đôi mắt ướt át của Lưu Hiên chớp chớp vài cái rồi nhấp từng ngụm nước. Cổ họng chuyến này xem như xong đời rồi, đến khi cậu hết câm thì thật sự sẽ trở thành người mù.
Giai Thiệu Điền thực sự thắc mắc cơ thể đã quen với việc ăn cay, từ khi nào trở nên thay đổi nhiều như vậy. Lưu Hiên trước đây cắn phải ớt cũng không đến độ chảy nước mắt, đôi môi sưng đỏ như kia.
Cho dù hai người bọn họ chưa từng ngồi xuống ăn cùng nhau, nhưng không khó để bắt gặp cảnh Lưu Hiên dùng bữa với liều lượng ớt vượt ngưỡng người thường có thể ăn.
Giai Thiệu Điền đảo mắt quanh bàn ăn, hắn trang nhã đứng dậy đem hết mấy đĩa thức ăn cay nồng về phía mình.
“Không biết ăn cay thì đừng ăn.” Giọng điệu của hắn cứ như đang cười nhạo cậu vậy.
Thời khắc này Lưu Hiên nổi giận chỉ thiệt cho bản thân, kết quả cậu chỉ ăn được một món trên cái bàn chất đầy thức ăn.
“Bao nhiêu tiền?” Cậu đưa tờ giấy ghi chú qua cho hắn.
Giai Thiệu Điền khó hiểu hỏi: “Lại làm sao?”
Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3350661/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.