Ánh mắt cậu ta luôn giữ ở phía trước, lãnh đạm nói: “Đừng trách tôi không cảnh báo trước.” 
So với Lưu Hiên, Trình Trục Tư còn đáng sợ hơn, cậu ta đánh không nương tay, xem Dạ Vu Ngôn là bao cát mà dồn hết sức lực, đem hết mọi muộn phiền trút giận vào người khác. 
Mỗi lần như vậy Dạ Vu Ngôn đều cảm nhận được nội tạng bên trong đảo lộn, gương mặt vốn đẹp trai sáng láng trở nên bầm dập sau những trận đòn với lý do vô cùng nực cười, là do bản thân làm người khác ngứa mắt. Truyện Nữ Phụ 
Cũng nhờ những trận đòn ấy làm Dạ Vu Ngôn tỉnh táo đôi chút, không còn mờ mịt vô định đi trong làn sương mù, càng làm hắn ta quyết tâm phải trả hết nợ để lấy lại cuộc sống của chính mình, thôi ý định tự sát trốn tránh mọi thứ. 
Dạ Vu Ngôn yên tĩnh ngồi ở phía sau, bàn tay đan vào nhau trong lo lắng, hắn ta cũng biết sợ, sợ Trình Trục Tư đổi ý dừng xe đột ngột rồi dạy dỗ một trận. Sức lực cả hai chênh lệch quá lớn, một người được đào tạo có bài bản một người chỉ biết dùng lực để quơ tay múa chân. 
Thông qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, Dạ Vu Ngôn cả kinh nói: “Đường này, không phải.” 
Trình Trục Tư thích thú cười như được mùa: “Cậu nghĩ tôi tốt bụng như thế hả?” 
Nói xong cậu ta cố ý tăng tốc, triệt để cắt đứt suy nghĩ mở cửa nhảy xuống khi xe còn đang chạy. 
Dạ Vu Ngôn chết lặng, tay đều lạnh toát. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3350657/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.