Giai Thiệu Điền chẳng đếm xỉa đến ý kiến của cậu, đứng dậy rời khỏi sofa.
Lưu Hiên ủ rũ mở cửa xe ngồi vào phía sau, đã là ngày thứ bọn họ liên tiếp đụng mặt nhau rồi, cậu lo lắng chết đi được.
Cả hai rời khỏi nhà khi chưa có gì trong bụng, bầu trời mờ mịt không lấy một tia sáng, trên con đường rộng lớn le ngoe vài chiếc xe đang cố đẩy nhanh tốc độ.
Trong lòng Giai Thiệu Điền cứ tức tối khó hiểu, hắn để ý đến cậu từ ba ngày trước, nói đúng hơn khi đó Lưu Hiên đã thành công khiến hắn chú ý. Con chó lạc mất gia đình nay đã biết ngoan ngoãn nghe lời, nịnh nọt người nhận nuôi nó.
Hành động Lưu Hiên quá khác thường càng khiến hắn chú ý hơn, dần dần mọi hoạt động Giai Thiệu Điền đều muốn nhúng tay vào, không thỏa mãn khi chỉ dừng lại ở mức biết, hắn muốn kiểm soát.
Chiếc xe màu đen đỗ trước cổng trường, chàng thiếu niên với mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng bước xuống. Gương mặt trắng trẻo mềm mềm, thân người mảnh mai nhưng không có cảm giác yếu đuối.
Giai Thiệu Điền không biết từ bao giờ đã bước xuống xe, đứng bên cạnh lạnh nhạt hỏi: “Bao giờ thi xong?”
“Tôi tự biết đường về, không trốn, tôi thề!” Cậu nhíu mày, viết vội vào quyển vở.
Hắn cười khinh rồi nói: “Không được, tôi đích thân đến đón, tôi nhìn ra cậu hối hận rồi.”
Lưu Hiên thật hết cách với cái tên cố chấp bên cạnh, cậu nhấc bước chân nhanh chóng rời khỏi đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3350655/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.