Trên đường về nhân tiện ghé qua cửa hàng tiện lợi vốn định ăn đại một thứ gì đó, cậu cũng là con người, dĩ nhiên biết đói. 
Chẳng biết trùng hợp hay may mắn lại bắt gặp Dạ Vu Ngôn đang làm việc ở đây, hắn ta dường như bất ngờ hơn cả cậu. 
Xem xét kỹ thì thân chủ dường như có gây hấn với tên này, vứt vở bài tập của người ta, giấu giày, xé áo vì có cuộc ẩu đả không hề nhỏ, sức lực thân chủ không có nhưng tên Trình Trục Tư như con quái vật, một người giữ lại một người đánh. 
Không nhớ thì thôi nhớ rồi lại thấy tồi tệ, trong ánh cậu hiện rõ sự khó nói. Sau khi thanh toán xong Lưu Hiên cứ lưỡng lự giữa việc bắt chuyện và rời đi, quả nhiên là nên bắt chuyện để bớt đi một kẻ thù. 
Trong lúc cậu lúi cúi gõ chữ, đối phương đã lên tiếng: “Chuyện sáng nay tôi sẽ không nói ra ngoài, cậu đi được rồi.” 
Hắn ta không muốn tự rước họa vào mình. 
Lưu Hiên đưa điện thoại đến trước mặt đối phương, trên màn hình hiển thị dòng chữ: “Có thể cùng nhau ôn bài không, tôi có vài chỗ không hiểu.” 
Hắn ta đương nhiên từ chối ngay sau đó: “Tôi không rảnh.” 
Nhìn thấy người đi vào Lưu Hiên thất vọng rời khỏi quầy thanh toán, để lần sau lại bắt chuyện, nếu không được thì lần sau lần sau nữa. 
thể tự bơi giữ đống nợ, làm một người không biết mệt mỏi mà phấn đấu, có thể làm bạn với nhau thì tốt biết mấy. 
Cậu từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-nguoi-xau-anh-trai-tha-mang/3350648/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.