Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trừ kỹ viện ra thì rạp hát là nơi quan to quý nhân thích tới nhất, chiêng trống vừa vang, hết thảy chuyện cũ đều có bên trong, hoa đán mặc thanh y vung ống tay áo một cái là cảnh phong lưu của Yến Thành, càng không nói đến tiếng hát êm dịu ngân nga, mở miệng nói liền hóa thành gió, quấn quanh cột nhà của Thịnh Đức Lâu, ba ngày chưa tan.
Tiêu Phượng Ngô vẫn như cũ leo tường mà vào, như trước dựa vào lan can đối diện lầu hai, đem kịch dưới sân khấu thu vào trong mắt, Tần Minh Nguyệt hát Thập Tương Tư, ai oán triền miên, cây quạt mở ra, che lại dung mạo quốc sắc, bước nhẹ nhàng uyển chuyển, ánh mắt tương tư lẽ ra dành cho Lương lang quân, y lại nhìn lên trên.
s

REPORT THIS AD
Tiêu Phượng Ngô nhìn, chợt thấy tay nắm lan can rung hai lần, nhìn lại, cách đó không xa là vị công tử áo gấm, bên cạnh có một đôi nam nữ, rõ ràng là vợ chồng Đường Thiệp Giang và Hứa Thành Bích.
Công tử áo gấm dùng quạt xếp gõ tay vịn, đuôi lông mày đây châm chọc, “lai giả bất thiện”: “Đây không phải là Tiêu Phượng Ngô sao, hiếm thấy, hiếm thấy, không nghĩ ở chỗ này cũng có thể tình cờ gặp được ngươi, nghe người ta nói, ngươi đi tới một cái y quán rách nát làm đại phu, là thật hay là giả vậy?”
Nheo mắt nhìn, nhận ra gã là đại công tử Mẫn gia Mẫn Tư Hành, bây giờ là đầu rồng trong ngành buôn thuốc ở Yến Thành, trước đây không hợp lắm với Tiêu Phượng Ngô, hiện tại có thể xem như là có hội bỏ đá xuống giếng.
Tiêu Phượng Ngô vuốt ve xác hạt dưa trong tay, không nói lời nào, bởi vì trước đây hắn gặp Mẫn Tư Hành, đều trực tiếp đè xuống đất đánh cho gã một trận, chưa bao giờ tốn nước miếng làm gì.
Mẫn Tư Hành thấy hắn không nói, phe phẩy quạt đi tới: “Thịnh Đức Lâu là chỗ đắt tiền, ngươi ở cái y quán rách nát làm cầu nửa năm cũng chưa chắc đủ tiền mà tới, sao thế, lúc trước quan phủ không vét sạch nhà của ngươi sao, còn dư không ít bẩn tiền à?”
“Mẫn công tử —— “
Người nói là Hứa Thành Bích, nàng cất bước tới, chẳng hề nhìn Tiêu Phượng Ngô, trâm trân châu ở một bên tóc mai hơi rung nhẹ, gò má trơn bóng như ngọc, chỉ nói: “Ngài và phu quân ta còn bàn chính sự, tội gì để ý người không liên quan.”
Mẫn Tư Hành nghe vậy bừng tỉnh, vỗ tay một cái, nhìn mặt Đường Thiệp Giang khẽ biến sắc, chỉ nói bốn chữ: “Tình cũ chưa dứt.”
Đường Thiệp Giang nghe vậy giận dữ, bước nhanh về phía trước tóm chặt cổ áo của gã nói: “Ngươi nói cái gì?!”
Mẫn Tư Hành vẫn phe phẩy quạt, không để tâm: “Đường Thiệp Giang, việc làm ăn nhà người vẫn dựa vào nhà ta đấy, tôn trọng chút, với lại, ta nói có gì sai chứ? Hứa đại cô nương năm đó từng cùng Tiêu Phượng Ngô có một đoạn duyên phận sâu nặng, phố lớn ngõ nhỏ ai mà không biết.”
Mặt Hứa Thành Bích lúng túng, không lường trước chuyện mình mở miệng giúp, lại dẫn tới tai họa họa, kéo tay Đường thiệp giang, thấp giọng nói: “Phu quân, thôi, thôi, chàng chớ vì nhỏ mất lớn.”
Đường Thiệp Giang nổi gân xanh, bám vào Mẫn Tư Hành không buông, Tiêu Phượng Ngô thấy thế tóm lấy một hạt đậu phộng, vèo một tiếng, đánh tới chỗ Mẫn Tư Hành, trùng hợp lại trúng vào mắt gã, chỉ nghe một tiếng hét thảm, Mẫn Tư Hành ôm mắt lùi nửa bước, đụng vào bàn mà ngã lăn.
Lầu hai xảy ra chuyện, đặc sắc hơi vở kịch dưới này, rất nhiều người không xem hát nữa, rướn cổ lên hóng trò vui.
“Tiêu Phượng Ngô, chó chết!”
Lực của hạt đậu không mạnh, mắt của Mẫn Tư Hành cũng không đáng ngại, chỉ là sát mí mắt, thấy từng tia máu chảy ra, gã được nô bộc đỡ dậy, giận không nhịn nổi mà chỉ vào Tiêu Phượng Ngô nói: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi thật to gan! Ta muốn lột da của ngươi ra, rút gân ngươi! Chặt ra nuôi cá!”
Hứa Thành Bích kéo Đường Thiệp Giang lùi xa về sau, chau mày, vô cùng lo lắng.
Tiêu Phượng Ngô vươn mình, uốn gối cười toe toét ngồi ở trên lan can, nhìn chằm chằm ngón tay Mẫn Tư Hành đang chỉ vào mình, giống như chứng kiến một câu chuyện hài, vừa gặm hạt dưa vừa vui vẻ lắc đầu: “Hay lắm hay lắm, chỉ sợ ngươi còn chưa đem ra lột da rút gân, thì cả người đã bị lở loét đầy mình, hai chân duỗi thẳng thành cái xác di động rồi.”
Công phu hắn giỏi, Mẫn Tư Hành biết, bản thân mình không dám tiến lên, đẩy gã nô bộc phía sau nói: “Còn dám nguyền rủa ta? Các ngươi mau lên! Thay ta giáo huấn thằng nhóc này một chút!”
Mấy cái gã nô bộc cao lớn vạm vỡ, đánh nhau rất giỏi, nghe vậy nóng lòng muốn thử liền tiến lên, ai ngờ chưa động thủ, liền bị một giọng nói khiến cả đám dừng lại: “Làm càn! Nơi này là Lệ viên quán, các ngươi cho rằng đây là nơi nào, ban ngày ban mặt dám động thủ?!”
Mọi người nghĩ thầm: ai gan to như vậy dám cản Mẫn Tư Hành, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là Trần tiểu gia nhà tri huyện, phía sau còn có Tần Minh Nguyệt chưa thay y phục diễn.
Mẫn Tư Hành không sợ một tiểu tri huyện, mà cũng sẽ không dám trở mặt ở bên ngoài, nghe vậy giơ tay ra hiệu gã sai vặt lui về sau, cắn răng hỏi: “Trần công tử, món nợ tên Tiêu Phượng Ngô kia đánh ta tính thế nào?”
“Nè nè nè, cũng đừng ngậm máu phun người, các ngươi ai nhìn thấy ta động thủ chứ?”
Tiêu Phượng Ngô từ trên lan can nhảy xuống dưới, mở hai bàn tay trống trơn ra: “Ta vẫn luôn ngồi ở đây, cách ngươi ba bước lận nha.”
Mẫn Tư Hành cả giận nói: “Ngươi vừa mới dùng đậu phộng đánh ta!”
Tiêu Phượng Ngô nghe vậy hơi nhíu mày, chắp tay đi tới trước mặt gã, Mẫn Tư Hành thấy thế lập tức sợ hãi lùi về sau: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?!”
Tiêu Phượng Ngô lấy đậu phộng trong mâm ném vào trong miệng: “Không làm gì hết, ta cho ngươi dùng đậu phộng đánh ta, thế nào?”
“Cái rắm!”
Mẫn Tư Hành giận tới khản cả, gã chưa từng luyện võ, lực ném sao giống được?
Trần tiểu gia quay đầu lại, trưng cầu ý kiến Tần Minh Nguyệt, kéo ống tay áo y, ân cần hỏi: “Minh Nguyệt, ngươi cảm thấy cần phải làm gì?”
Tần Minh Nguyệt rút ống tay áo về, lông mi dày, hơi rung, như buốm vỗ cánh, dù cho trên mặt có không thích, giọng cũng thoải mái: “Không làm sao cả, muốn hỏi một chút, một vở kịch suôn sẻ, Mẫn công tử vì sao phải gây rối, nhìn bàn ghế bị gãy đi, ta đắc tội gì với ngài?”
Mặt Mẫn Tư Hành đỏ lên, như một quả cà chua, nửa ngày không lên tiếng, Trần tiểu gia thấy thế nói: “Được, cũng chẳng có gì to tát cả, không cần tranh cãi nữa, bằng không bắt vào tù ngồi năm bảy ngày, đánh mấy chục gậy!”
Mí mắt Tiêu Phượng Ngô đều nhấc lên, thoạt nhìn không mặn không nhạt, chỉ là sâu xa nhìn liếc mắt nhìn Mẫn Tư Hành một cái, sau đó liền nhìn Tần Minh Nguyệt, liền nhìn Trần tiểu gia một cái, lúc mọi người kinh hô thì từ lầu hai nhảy xuống lầu một, phủi mông đi.
Trần tiểu gia không phản đối, chỉ là dịu dàng nói: “Minh Nguyệt, ngươi xem, hiện tại không có người nào làm loạn, chi bằng ngươi tiếp tục xướng khúc?”
Trên mặt Tần Minh Nguyệt còn mang theo lớp trang điểm, vừa quay đầu lại, trâm bướm phỉ thúy cày trên tóc mai hơi rung, y dùng tay áo che mặt, miễn cưỡng thở dài, tùy ý quét mắt nhìn Trần tiểu gia, thân hình uyển chuyển xuống lầu: “Không hát, không hứng thú nữa.”
Trần tiểu gia bị ánh mắt kia hút hồn, đứng tại chỗ, hồi lâu cũng không thể phục hồi tinh thần.
Rất nhiều người đang ngồi ở đây tới vì Tần Minh Nguyệt, vừa mới thấy trò vui, thì không quan tâm nữa, mắt thấy y không muốn hát tiếp, đều ủ rũ hừ một tiếng, mất hứng theo, thầm mắng Tiêu Phượng Ngô với Mẫn Tư Hành quả là hai tên sao chổi.
Tần Minh Nguyệt lau lớp trang điểm, liền vội vã đuổi theo, sau đó chỉ thấy Tiêu Phượng Ngô ngồi ở hành lang, cùng bác Trung tán gẫu, không biết lải nhải cái gì, mà vừa thấy y, lại không lên tiếng nữa.
Tần Minh Nguyệt giận, trách: “Ban nãy đi nhanh thế làm gì, có chó đuổi theo sao?”
Tiêu Phượng Ngô xua tay lắc đầu: “Không phải vậy, ta thấy Trần tiểu gia kia đối với em nhất mực tình thâm, không dám quấy nhiễu.”
Tần Minh Nguyệt nghe vậy, mặt hơi biến sắc, lại chẳng biết vì sao, lại bật cười, ngồi cạnh Tiêu Phượng Ngô nói: “Sao, ngươi ghen à?”
Tiêu Phượng Ngô gật đầu như thật, sau đó đưa ống tay áo tới, run hai lần: “Ngửi thấy không, chua lắm đấy.”
Mặc dù không biết hắn nói thật hay giả, Tần Minh Nguyệt thấy vui trong lòng, dùng vai đụng nhẹ hai lần: “Ta ở bên dưới cũng thấy, Hứa đại cô nương còn giúp ngươi, theo lý thuyết, ta có phải là cũng nên ghen hai lần không!”
Tiêu Phượng Ngô nhìn về phía y: “Em ghen thử ta xem nào?”
Tần Minh Nguyệt nhìn hắn, tựa cười mà không phải cười.
Tiêu Phượng Ngô thừa dịp lão bộc không chú ý, đến gần nhanh chóng hôn Tần Minh Nguyệt: “Ồ, không chua, thơm.”
Tần Minh Nguyệt không xấu hổ ngượng ngùng, chỉ nói: “Thật không biết xấu hổ.”
Nói xong liền khuyên Tiêu Phượng Ngô: “Lòng dạ Mẫn Tư Hành độc ác, hôm nay ngươi đạp lên thể diện của hắn, nói không chừng hắn sẽ tìm cớ trả thù, cẩn thận chút, mấy ngày nay cũng đừng ra khỏi cửa.”
Tiêu Phượng Ngô nghe vậy suy tư chốc lát: “Hay hôm nay ta độc chết hắn luôn?”
Tần Minh Nguyệt: “…”
Độc chết người khác là chuyện không thể, nói giỡn thôi. Bác Trung hôm nay làm vằn thắn, buổi trưa nhào bộc, buổi tối đi thị tập mua thịt, hết băm rồi trộn, nước trong nồi vừa sôi, bên ngoài đã nghe thấy tiếng.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

To đến người điếc cũng có thể nghe thấy, âm thanh không nhỏ, bác Trung mới vừa từ bếp  đi ra, chỉ thấy cửa lớn ngã ầm xuống đất, ngay sau đó một đám người cầm đuốc xông vào, sợ đến run lập cập chạy vào, núp ở dưới kệ bếp.
Tiêu Phượng Ngô cũng nghe thấy tiếng, khẽ cau mày, không biết nhớ tới chuyện gì, liền thả lỏng, đè Tần Minh Nguyệt xuống, ra hiệu hắn bình tĩnh đừng nóng.
Cửa phòng bị người đẩy ra, một đám người vây quanh một lão già mặc áo màu cát, chặn trước cửa tới nước chảy không vào, Tần Minh Nguyệt cả kinh, nhận ra đây là gia chủ Mẫn gia Mẫn Thượng Thiện, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô Lại là bình tĩnh vô cùng, tự mình rót trà: “Thế thúc, chuyện gì tới đây? Đông người như thế, chất nhi không chịu nổi bị dọa đâu.”
Sắc mặt Mẫn Thượng Thiện âm trầm như nước, cất bước đi tới, ngồi xuống nhìn Tiêu Phượng Ngô ở đối diện “Ngươi vừa gọi ta một tiếng thế thúc, ta cũng nghiêm mặt mà nhận vai vế này, Tư Hành cũng coi một nửa huynh đệ của ngươi, hai người các ngươi lục đục thế nào ta không quản, chỉ là trò đùa trẻ con, ta một mắt nhắm một mắt mở cho qua, nhưng Mẫn gia ta là chỉ có một đứa con trai, Thập Lục ngươi ngàn vạn lần không nên nguyền rủa hắn.”
Tiêu Phượng Ngô nhấp ngụm trà: “Thế thúc có ý gì, chất nhi nghe không hiểu.”
Mẫn Thượng Thiện híp mắt, một quyền đập ầm ầm ở trên bàn, ánh nến đều đi theo lung lay hai lần: “Hắn hôm nay cùng ngươi tại Thịnh Đức Lâu xảy ra tranh chấp, sau khi trở về liền bị bệnh, không dậy nổi, cả người mụn nước, sốt cao không hạ, như sắp chết, ta đã mời ba mươi hai danh y thánh thủ của Yến Thành, họ đều nói không thể cứu được nữa!”
Tiêu Phượng Ngô ồ một tiếng, chẳng hề nhìn lão, ngược lại rất hứng thú nhìn chằm chằm sắc mặt biến hoá thất thường của Tần Minh Nguyệt: “Vậy có liên can gì tới ta?”
Lồng ngực Mẫn Thượng Thiện chập trùng bất định, cắn chặt hàm răng, mắt sáng như đuốc: “Hôm nay, ngươi có ở trước mặt đông người nguyền rủa con ta bị lở loét, biến thành xác chết không?”
Tiêu Phượng Ngô gật đầu, đếm trên đầu ngón tay: “Phải, bất quá cũng không phải mình hắn, ta còn nguyền rủa nhiều người lắm.”
“Đừng giở trò mèo với lão phu!”
Mẫn Thượng Thiện oán hận phất tay áo đứng dậy, nói với người hầu: “Mang người đi cho ta! Mẫn Thượng Thiện ta chỉ có một đứa con trai, nó mà chết, lão già ta cũng không muốn sống, nhất định kéo tên đầu sỏ chết theo!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.