*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa thì đói tới hồ đồ, có thể khiến một cơ thể sống sờ sờ chết vì đói thì quả là một chủ nhân nhẫn tâm. Tiêu Phượng Ngô không hẳn ác như thế, huống chi, đêm qua hắn tốn không ít sức trên người Tần Minh Nguyệt, sáng sớm thức dậy liền cảm thấy không khỏe.
Ở Yến Thành, có tổng cộng ba mươi hai hiệu thuốc và y quán, đều ngẩng đầu dựa hơi Tiêu gia mà sống. Hiện tại, Tiêu gia cây đổ khỉ tan, Mẫn gia trở thành đầu tàu, nhưng mà Mẫn gia làm việc không tử tế, nắm hết tất cả đường buôn bán dược liệu trong tay, từ thấp đến cao đều e ngại thế lực nhà gã, người người giận không dám nói gì, chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng cho lành.
Sáng sớm Tiêu Phượng Ngô ăn mặc chỉnh tề, đi tới y quán ở phố Đông. Ở Yến Thành, bàn thực lực, tài lực, luận thanh danh, trước có Thiên Kim Đường của Mẫn gia, sau có Hạnh Lâm Các của Đường gia, càng không nói đến Nhất Tuyến Châm tổ truyền của Tiêu gia chữa cho vô số người, còn ngôi nhà trước mắt này rách rưới tới nổi chẳng thể gọi là y quán cho nổi, thực sự khó coi.
Trên bảng hiệu cũ kỹ, viết ba chữ Hồi Xuân Đường, nước sơn cũng tróc gần hết, bên trên hai cây cột là một bộ câu đối, màu giấy đỏ đã phai chỉ còn một chút ở góc, Tiêu Phượng Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/946594/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.