Đồ của Văn Xước cũng không nhiều, với lại mỗi nhà có bố cục không giống nhau, phòng của y thì nhỏ, cuối cùng vẫn là y chuyển tới nhà Bạch Dương, ngày mai thì tìm thím Ba trả phòng. Phòng không thiếu người thuê, đi rồi thì sẽ có người khác tới, thím Ba thuận miệng hỏi một câu: “Chuyển đi đâu đấy, chỗ khác cũng không tiện như chỗ thím đâu.” Văn Xước tùy tiện viện cớ: “Dọn tới nhà Bạch Dương, dù sao tụi cháu cũng ở một mình, ở chung thì có thể chia tiền thuê.” Trong mắt thím Ba, Bạch Dương là một đứa trẻ đáng thương, bị Văn Xước ăn hiếp tới thương tích khắp mình, nghe vậy cũng không biết nói gì, phủi váy một cái, cau mày nói: “Đừng có mà bắt nạt thằng bé nữa, giỡn từ nhỏ đến lớn, Bạch Dương đồng ý sao?” Hàng xóm chung quanh đều rất tốt, Văn Xước đẩy mắt kính, nở nụ cười: “Vâng ạ, em ấy không đồng ý thì cháu cũng đâu ép nổi, hôm nay cháu chuyển luôn, trả lại phòng trống cho thím.” Thím Ba thở dài, gật đầu. Quán ăn ít nhân viên, cơ bản không thay phiên nhau nghỉ, Bạch Dương sáng sớm đi làm, đưa chìa khóa cho Văn Xước, để y tự chuyển. Đồ đạc không nhiều, ngoại trừ quần áo thì là vật dụng hằng ngày, sách giáo khoa trước đây đều bị Văn Xước bán ve chai rồi, y tìm cái túi lớn đem quần áo nhét đầy vào trong, dọn sữa rửa mặt một chút, cuốn chăn đệm lại, rất là lưu manh vào chuyển vào đối diện. Tủ quần áo không lớn không nhỏ, mà quần áo của Bạch Dương ít đến nổi không chiếm chút diện tích, được xếp chỉnh tề, lẳng lặng đặt ở trong góc, còn Văn Xước, quần áo kì dị, mấy cái túi cũng không chứa nổi, hai xấp quần áo tạo thành sự so sánh rõ ràng. Y ngồi xổm ở trước tủ quần áo, than thở rồi bắt đầu vật lộn với việc dọn đống quần áo, liếc mắt phát hiện bên trong có một cái hộp đựng giày, chỉ tùy ý nhìn, mà ánh mắt lại dừng lại ở đó. Bên trong là xấp bằng khen cũ, hơn ba mươi tấm, đều viết tên của cùng một người, không biết bị ai xé nát, cũng không được ai dán từng cái lại. Đều là của Văn Xước. Rất nhiều năm trước, Liễu Nhược Khanh còn chưa chết, vẫn luôn ghé vào lỗ tai y liên tục nhiều lần nói cùng một câu nói: “… Con là con cả họ Văn, cũng là người thừa kế họ Văn, học cho giỏi, đừng để mẹ mất mặt, hiện tại khó khăn chỉ là tạm thời, sau này bọn họ nhất định sẽ hối hận, nhất định sẽ đón con về.” Văn Xước tin là thật, cho nên cho dù nghèo cũng không oán hận, mà tới ngày Liễu Nhược Khanh chết, thứ vẫn luôn chống đỡ niềm tin của y cứ như thế mà sụp đổ… Liễu Nhược Khanh bị bệnh tới gầy trơ xương, tóc dài dán ở trên mặt, ho ra nhiều máu, vừa ho vừa cười. Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, Văn Xước đối xử với bà vô cùng xa lạ, đứng xa vài bước, không dám tiến tới. Sau đó Liễu Nhược Khanh nằm ở bên giường, nở nụ cười với y, thê lương vô cùng: “A Xước… đừng đợi…” “Bọn họ sẽ không tới đón con… Cứ như vậy… Ở đây… làm một người bình thường… Quên hết mọi chuyện trước đây…” Bà sắp chết rồi, sắp được giải thoát rồi, sau đó thì cứ tùy tiện, để đứa con trai duy nhất chịu đựng tất cả những thứ này. Dựa vào cái gì? Tại sao lại vậy chứ? Văn Xước đã nhớ còn còn nhớ cảm xúc lúc đó, nhưng đối với Liễu Nhược Khanh, đối nhà họ Văn, lòng chỉ có chữ hận, y không có cách nào làm cái gì cho Liễu Nhược Khanh, liền đem đồ trong nhà đập hết, bằng khen này nọ ở trong mắt y cũng là chuyện cười trào phúng mà thôi. Văn Xước không muốn về nhà, y mang tiền ngồi xe trằn trọc mà tới thành phố Z, trong lòng không tin, nhưng mà một ngày kia, ông chủ họ Văn cưới vợ mới, cô dâu là diễn viên nổi danh trong ngành giải trí, tin tức truyền thông đều đưa tin chuyện này. Văn Xước thậm chí không cần đi vào nhà họ Văn, vừa đặt chân bước vào thành phố Z, bốn phương tám hướng đều truyền cùng một tin, những câu nói kia vô ảnh vô hình, lại như ngọn núi cao thật cao không thể vượt qua, chắn giữ y và nhà họ Văn. Học giỏi thì tốn rất nhiều năm, học cái xấu, lại là chuyện trong nháy mắt. Văn Xước không biết mình lúc đó sao lại có thể hồ đồ như thế, ví dụ như là uống rượu đánh nhau chơi thuốc, làm sao để vui thì cứ làm, không biết là đang trả thù người khác, hay là trả thù bản thân. Không cần nghĩ cũng biết đống bằng khen này nhất định là do Bạch Dương kiếm về, Văn Xước lắc đầu một cái, đem hộp đựng giày nhét vào gầm giường. Buổi trưa, được nghỉ ngơi, Bạch Dương về nhà, vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng Văn Xước chơi game, tiếng y gõ bàn phím bụp bụp, mang theo tai nghe cùng đồng đội nói chuyện, chau mày, giọng có chút nghiêm túc: “Số sáu đừng đi lung lung, theo sau… Đằng sau tảng đá có một cái cửa, chỉ có thể qua ba người, số hai, số ba cản địch, số năm, sáu nhanh tới đó…” Y hết sức chăm chú, không biết sau lưng có người, Bạch Dương liếc mắt nhìn y, sau đó chậm chạp đi vào phòng ngủ, phát hiện có nhiều thứ không phải của mình, trên giường chất đầy quần áo, xếp một nửa, còn lại thì rối như tơ vò mà cuộn lại thành từng cục. Mang newbie tới bí cảnh, trang bị rớt ngẫu nhiên, hành lý Văn Xước mới vừa tập hợp được một nửa đồng đội thì call online, tổ chức đội mang đám newbie qua thôn tân thủ, đánh xong một trận có thể kiếm hơn 300, làm lại đi nhiều lần mới có thể đem hết bọn họ qua cửa. Newbie không dễ mang, tìm mấy ngày vất vả mới tập hợp được một đống người, Văn Xước đánh xong thì log out, hoa cả mắt, y lấy tai nghe ra, kiểm tra tài khoản, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Bạch Dương trong phòng ngủ. “Bạch Dương!” Văn Xước lặng lẽ đến gần, cố ý dọa cậu từ sau lưng, người trong cuộc lại thờ ơ không giật mình, chỉ cầm lấy tay Văn Xước, chỉ cái đống quần áo lung tung trên giường, ý là bắt y dọn cho xong. “Ai nha, chờ lát anh làm…” Văn Xước nói rõ là không muốn làm, lười biếng ngồi ở bên giường, nếu không phải vì đống quần áo, biết đâu đã ngã lưng ngủ rồi, Bạch Dương lại mắc chứng cưỡng bách, trời sinh bướng bỉnh, thấy thế ánh mắt tối lại, tay kéo y lên. “Anh không muốn xếp đâu.” Văn Xước đã quen thói tùy tiện, cố ý cùng cậu đối đầu, một ngày không bắt nạt trong lòng không thoải mái, chân trái bị gạt, Bạch Dương trực tiếp lảo đảo, nhào vào lòng y. “Gấp cái gì, em xem, té như chó ăn phân kìa.” Văn Xước ôm chặt người vào lòng, môi ấm áp kề sát trên vành tai nhẵn nhụi trắng nõn của cậu, sau đó nhẹ nhàng cắn một chút, lúc này mới buông tay thả cậu đứng dậy. Bạch Dương dường như đã quen việc y với những động tác thân mật không báo trước này, trừng mắt nhìn, cảm giác mình tim đập nhanh hơn một chút, sau đó chậm rãi ngồi dậy từ trong lòng y, đứng thẳng người. Văn Xước chỉ cười, mang cặp kính nhã nhặn quý khí, mà khóe môi cong nhẹ lại lại khiến người ta cảm thấy y chẳng vô hại như vẻ ngoài. Y tóm đại một bộ quần áo, xếp hai ba lần rồi để bên cạnh, Bạch Dương thấy thế nặn vành tai đỏ ửng của mình, sau đó ngồi ở cuối giường, phụ y xếp. Tốc độ của cậu rất chậm, nhưng quần áo không có một chút nếp nhăn, động tác dù sao cũng chậm nửa nhịp so với người khác. Văn Xước liếc mắt nhìn cậu: “Ăn cơm không?” Bạch Dương suy nghĩ chốc lát, sau đó chậm rãi lắc đầu, đem quần áo xếp lại với nhau, bỏ vào tủ quần áo, một lát sau liền phát hiện hộp đựng giày vốn ở đấy không thấy nữa, nhìn chung quanh một vòng, trong mắt có chút mờ mịt theo thói quen. Văn Xước cũng không ngẩng đầu lên nói: “Dưới gầm giường.” Bạch Dương quay đầu nhìn vào dưới gầm giường tối mịt, sau đó thu ánh mắt lại, chuẩn bị đi mua thức ăn, chỉ có khi ở cạnh Văn Xước mới có đãi ngộ này, bình thường cậu ở một mình thì chỉ ăn bánh bao thôi. Trên giường đã dọn sạch sẽ, Văn Xước vỗ gối, liếc nhìn bóng lưng yên lặng của Bạch Dương, sau đó đi tới ôm người từ cửa trở về: “Anh đặt thức ăn, không cần mua.” Văn Xước cao, Bạch Dương ở trong ngực y như một con búp bê xinh đẹp, cúi đầu không lên tiếng vừa ngoan vừa dịu dàng, chẳng trách những tên côn đồ kia đều thích bắt nạt cậu. Tuyệt Cảnh có mười hai khu, mỗi khu có bảng xếp hạng, bảng xếp hạng tổng hợp lại thành tổng bảng. Căn cứ vào thắng bại cùng tiến độ vượt ải mà xếp hạng, trước mắt ở tổng bảng thì hạng nhất là nữ game thủ hot tên Hoàn Dã. Cô đã xông qua địa ngục dung nham cổng thứ sáu, chỉ là vẫn vượt ải, ở đó hai ngày. Văn Xước dùng clone mang newbie qua cửa kiếm tiền, vừa dùng nick chính luyện cấp để đuổi theo, đã đứng trong top 100. Thứ hạng cùng với huy hiệu chiến thắng màu xanh lá rất bắt mắt, là một người mới có tư chất không tồi. Mấy chục người đứng đầu tổng bảng đều là đại thần quen mặt, vô phương mua ID game, gamer căn bản cũng chỉ chú ý tới những ID game cuối bảng. Ngày hôm qua có người ra giá cao mua ID của y, Văn Xước không bán, cũng không ai y đang tính toán chuyện gì. “Lại đây ngồi, anh dạy em chơi.” Văn Xước kéo Bạch Dương ngồi trên đùi, sau đó download mấy tập tin, dạy cậu làm thế tìm phim truyền hình mình muốn xem: “Chỗ này là tạm dừng… này là thu nhỏ… này là đóng… Nhìn hiểu không?” Bạch Dương gật đầu, lẳng lặng liếc mắt nhìn y. Mấy ngày nay Văn Xước ở nhà, trắng hơn, gương mặt tuấn tú, bộ dáng nghiêm túc nhìn lâu có thể khiến người ta bất tri bất giác bị nó hút vào, y nhận ra ánh mắt Bạch Dương, bỗng nhiên nở nụ cười, chỉ mặt mình: “Hôn anh một cái.” Bạch Dương lắc đầu. Văn Xước bĩu môi: “Vậy hôn em một cái?” Bạch Dương gật đầu. Văn Xước nhíu mày, bỗng nhiên thấy hứng thú, lúc cầu y nâng cằm Bạch Dương hôn một cái, sau đó hỏi: “Anh muốn ôm em thì sao?” Bạch Dương không lên tiếng, dường như Văn Xước làm gì với cậu thì cậu đều đồng ý. Y cúi đầu, đầu ngón tay chạm nhau, sau đó dựa vào ngực Văn Xước, thiếu niên gầy gò, cơ thể vĩnh viễn mang theo hương vị sạch sẽ. Văn Xước đột nhiên nhận ra, dường như ngộ ra rồi, rốt cục cũng cảm nhận được vẻ đẹp này. Y xoa sau gáy Bạch Dương, cắn nhẹ lên xương quay xanh, mút lấy. Hô hấp Bạch Dương hơi nặng nề, không biết đau hay là thích, cậu hơi ngửa đầu, siết chặt sau lưng Văn Xước, một lát sau lại đẩy y ra. Văn Xước mở mắt ra, hô hấp hơi loạn. Bạch Dương chậm chạp trượt ra khỏi người y, sau đó che đi dấu hôn trên xương quai xanh, đi đến cửa, mở cửa nhận thức ăn. Văn Xước: “…” Bạch Dương đem thức ăn đặt ở ngoài để trên bàn máy tính, mới vừa mở túi ra, Văn Xước liền ôm lấy eo cậu, không cam tâm ôm lấy cậu, áp cậu lên cửa sổ rồi tiếp tục hành vi vừa rồi. Bạch Dương dừng lại, để đũa xuống, tùy ý để cậu hôn. Văn Xước hôn hai lần thì dừng lại, y sờ bụng dưới bằng phẳng của của Bạch Dương, thấp giọng hỏi: “Có đói bụng không?” Bạch Dương gật đầu, lại lắc đầu, rũ mắt không nói lời nào. Văn Xước lẳng lặng ôm cậu, miễn cưỡng khôi phục lại hô hấp hơi loạn của mình, sau đó kéo ghế ăn cơm: “Muốn thành tiên sao? Vẫn chưa đói.” Ở đây không đồ ăn gì cao cấp, có quán cơm kiểu Tây nhưng tay nghề cũng không ra sao, Văn Xước đưa cho Bạch Dương một phần cơm cà chua thịt bò, liền lấy một phần ga tô nhỏ vị dâu tây, cộng thêm một cốc trà sữa, còn mình thì ăn mì sốt cà. Bạch Dương xưa nay chưa từng ăn thứ này, nhưng thấy ăn chẳng khác gì bánh bao, giống như trước cúi đầu ăn, Văn Xước lại phát hiện cậu dường như có hơi thích ăn bánh ngọt vị dâu tây, tay xoa xoa sữa còn dính ở khóe miệng cậu. “Ăn ngon không?” Bạch Dương giương mắt, sau đó gật đầu, đút cho y một muỗn, trên đó còn có một trái dâu tây lớn. Văn Xước há mồm ăn, sau đó tới gần hôn cậu một cái, liền xoa đầu cậu: ” Bạch Dương, anh sau này sẽ cho em ăn ngon hơn.” Văn Xước đời trước không muốn khuất phục ở cái nơi bần cùng lạc hậu này, đời này cũng không nghĩ như đời trước. Làm lại một kiếp, lần này sẽ dẫn cậu cùng rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]