Tuân Xuyên có quá nhiều điều muốn hỏi Nghiêm Ngộ, đã chực chờ ở môi, rồi lại không nói được điều gì, đúng là không nói ra được, cuống họng giống như có một nhúm bông, đem này những thứ đắng chua ngọt cay đó chặn lại, chỗ vết cắt nơi yết hầu cũng bắt đầu mơ hồ có cảm giác đau. Tuân Xuyên nhìn trần nhà: “Nghiêm Ngộ…” Nghiêm Ngộ: “Hửm?” Tuân Xuyên: “Nếu như, em nói nếu như, nếu như anh biết tối hôm ấy em sẽ chết, anh sẽ đi thành phố X à?” Vết thương đã đóng mày, lại mạnh mẽ vạch trần, chỉ có thể khiến máu me chảy đầm đìa, đau đến làm người ta nghẹt thở, Tuân Xuyên lại hết sức bình tĩnh, Nghiêm Ngộ nghe vậy, hô hấp trong chốc lát ngưng trệ, hắn nắm remote, gân xanh ở tay ẩn hiện, cuối cùng qua loa đáp một tiếng: “Ừm…” Tuân Xuyên như xác nhận mà hỏi lại: “Anh sẽ đi đúng không?” Nghiêm Ngộ vẫn là dùng cái giọng qua loa kia: “Ừm.” Tuân Xuyên sững sờ, sau đó chầm chậm gật đầu: “Được…” Một chữ mà thôi, cậu dường như lại đã có được câu trả lời mà mình muốn, những thứ liên quan cũng không quan trọng nữa, sau đó cậu không hỏi, trở mình, đưa lưng về phía Nghiêm Ngộ, co vào trong chăn, yên tĩnh như đang ngủ. Quỷ không có hô hấp, cũng không có nước mắt, Tuân Xuyên chợt cảm giác mình không thở nổi, trong lòng buồn đau, cổ họng chua chát, cậu bóp chặt lấy cổ mình, cật lực muốn đè xuống thứ cảm giác còn khó chịu hơn là chết này. Thấy cậu ngủ, Nghiêm Ngộ tắt ti vi, tắt đèn, cũng cùng nằm xuống. Hắn theo thói quen kề sát người Tuân Xuyên, lại phát hiện đối phương căng cứng cả người, thuận hướng mà sờ soạng lên trên, mới phát hiện tay Tuân Xuyên vẫn luôn bóp chặt cổ mình. Nghiêm Ngộ hơi đứng dậy, kéo mặt cậu đối diện với mình, trong bóng tối cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm thấy những rung động của Tuân Xuyên rất nhỏ. Sắc mặt Nghiêm Ngộ đông cứng: “Em làm sao vậy?” Hắn cảm thấy Tuân Xuyên từ khi ở lầu bốn xuống thì vẫn kì quái, bắt đầu hoài nghi có phải Tô Tình hạ bùa chú hay gì không. Tuân Xuyên nhắm mắt lắc đầu, cũng không nói lời nào. Nghiêm Ngộ nhíu mày, cưỡng ép kéo tay cậu xuống, lúc này mới mới phát hiện Tuân Xuyên đang che vết cắt trên cổ kia, theo bản năng buông cậu ra, sững sờ nhìn chốc lát, sau đó hỏi: “Rất đau à?” Tuân Xuyên chôn mặt ở trong gối, hồi lâu, đáp bằng giọng nhỏ đến không thể nghe: “Ừm.” Nghiêm Ngộ không biết nên làm gì bây giờ, hắn chưa từng gặp tình huống như thế, cũng chưa từng nghe nói chết thành quỷ rồi còn có thể đau ở vết thương gây ra khi còn sống, ngồi yên chốc lát, cuối cùng mới nằm xuống. Mặt đối mặt ôm cậu vào lòng, Nghiêm Ngộ ôm chặt eo cậu, vô cùng hiếm thấy mà động viên nói: “Không có chuyện gì, không đau.” Hắn nói xong, lại cảm thấy làm sao lại không đau cho được, này vết thương này rõ ràng muốn đòi mạng của Tuân Xuyên. Hai chữ này không biết chạm vào dây thần kinh nào của Tuân Xuyên, cậu nắm chặt lấy tay Nghiêm Ngộ, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, kèm theo tiếng run: “Rất đau.” “Nghiêm Ngộ, rất đau.” Nếu như cậu là người, hiện tại đại khái đã rơi nước mắt, ngón tay Nghiêm Ngộ lướt qua mặt cậu, rồi lại không chạm được, cuối cùng chậm rãi cúi người, hôn một cái trên vết thương kia, môi ấm áp mang theo mùi máu tanh không nói rõ cũng không miêu tả được, vẫn là hai chữ ấy: “Không đau.” Tuân Xuyên cảm nhận được hơi thở quen thuộc ở bốn phía, cảm xúc ấm áp ở cổ như chuồn chuồn lướt nước, chớp nhoáng một cái rồi trôi đi mất, dường như trở về cái đêm rất lâu về trước ấy, lòng chỉ dành cho một người, không dung nổi ai khác. Tuân Xuyên bị hắn ôm, nghe tiếng tim đập bên tai, bỗng nhiên môi giật giật, phun ra mấy chữ khó mà nhận ra: “Nghiêm Ngộ…” “Em yêu anh…” Khi sống yêu hắn, chết rồi vẫn yêu hắn, Trước đây yêu hắn, hiện tại cũng vẫn yêu hắn. Nghiêm Ngộ không biết có nghe thấy được hay không, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, vẫn chưa đáp lại. Có lẽ bởi vì hàng xóm trên lầu không an phận cho lắm, Nghiêm Ngộ gần đây không ra ngoài bày sạp đoán mệnh, với lại một ngày làm cũng không được bao nhiêu, trả tiền vé cũng không đủ, có đi hay không cũng chẳng có ý nghĩa là bao. Trong khi đó Tô Tình dường như lại vô cùng bận rộn, cả đêm cô ta không ngủ, dẫn hồn khắp nơi tới, làm hành lang buổi tối không yên tĩnh. Sáng sớm, Nghiêm Ngộ mang theo một thùng máu gà nhỏ ngồi xổm ở cửa tô tô vẽ vẽ, buổi trưa mới xong, hắn ngậm một điếu thuốc, tâm trạng rất tốt đem thùng không về, khiến người ta linh tính là hắn không làm chuyện gì tốt đẹp cả. Hồn thể Tuân Xuyên ngồi ở trên bàn, hai chân như có như không ở giữa không trung đung đưa, gót chân cứ đập vào ngăn kéo thứ tư, phát ra từng trận tiếng vang nặng nề, Nghiêm Ngộ liếc mắt nhìn, sau đó thu ánh mắt lại, đem cái thùng vào bếp rửa sạch sẽ, tiện tay ném nó vào xó. Tuân Xuyên nghiên cổ liếc nhìn hắn, một đôi mắt tăm tối không thấy đáy, mang theo chút quỷ khí âm trầm nói: “Anh vẽ gì ở cửa vậy?” Nghiêm Ngộ ngồi ở bên giường, hít một hơi thuốc lá, sau đó trong khói thuốc ngoắc ngoắc ngón tay với Tuân Xuyên, mí mắt rủ xuống, mang theo ý đồ xấu: “Em tới đây, anh nói em biết.” Tuân Xuyên không nhúc nhích, không gật đầu cũng không lắc đầu, nét mặt nhàn nhạt, khiến người ta không nhìn thấy, chân vẫn đung đưa, không nhẹ không nặng gõ lên khóa tủ, Nghiêm Ngộ thay đổi tư thế ngồi, một ít tàn thuốc rơi vào trên quần đen, hắn cong ngón tay búng một cái, càng làm càng bẩn, chỉ có thể vỗ lung tung hai lần. Tuân Xuyên giương mắt, phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng hơi cong lên một cách quỷ dị: “Anh nhìn em làm gì?” “Nhìn em đẹp trai quá đi chứ.” Nghiêm Ngộ nói xong thu ánh mắt lại, lại nhìn di động, vào tại lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta gõ vang, Tuân Xuyên dừng lại, nhìn sang, dường như đang cười lên sự đau khổ của người khác: “Ấy, hàng xóm đến rồi kìa.” Nghiêm Ngộ khẽ cười một tiếng: “Anh biết cô ta sẽ đến.” Sau đó hắn ném di động, đi tới mở cửa, bên ngoài đúng như dự đoán đó là Tô Tình, có lẽ là mấy ngày nay cô ta quá mệt nhọc, dưới mắt có viền đen, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy. Nghiêm Ngộ là một tên lưu manh, không sợ cô ta tìm cớ, dựa vào khung cửa nói: “Có việc gì?” Tô Tình lau mặt, lại xoa xoa mí mắt không ngừng sụp xuống, cuối cùng yếu ớt phun ra một hơi, giọng khẩn cầu nói: “Cái cậu kia, có thể lau trận pháp của cậu không, cậu làm khách của tôi không dám tới nữa kìa.” Nghiêm Ngộ vẽ vừa đủ năm tiếng, lau đi mới là lạ, lười biếng nói: “Đó là việc của cô, với lại cũng chẳng phải chuyện làm ăn của tôi, nếu như cô có cách phá trận pháp, tôi cũng chẳng nói gì.” Tô Tình trước đây không nghĩ ở đây nhiều du hồn như vậy, mấy ngày bận rộn liên tục đã sắp tiêu hết tinh lực của cô, làm gì có thời gian đi phá trận pháp của Nghiêm Ngộ, hiện tại dưới lầu có một đống “Khách” chen chúc nhưng không lên được. Đột nhiên, Tô Tình không biết nhớ tới chuyện gì, nhìn Nghiêm Ngộ cười cười: “Anh bạn này, muốn kiếm tiền sao, gần đây tôi bận quá, một người không làm được hết, nếu như có thể, tôi nghĩ mời cậu làm trợ lý.” Chẳng biết lúc nào Tuân Xuyên đã nhẹ nhàng lướt tới, cậu dựa vào vai Nghiêm Ngộ, nhấc mí mắt nhìn Tô Tình. Đồng tử mỹ lệ, long lanh giống như ru-bi, dường như mang theo một chút địch ý. Nghiêm Ngộ thoáng nhíu mày: “Trợ lý à?” Tô Tình mỉm cười gật đầu: “Tôi nghe chủ nhà trọ nói, cậu không có việc làm, ở nhà cũng chỉ đợi thôi, chi bằng làm trợ lý của tôi, chỉ là nhờ cậu di hồn thôi, tôi nghĩ đối với cậu mà nói hẳn không phải chuyện khó.” Du hồn cấp thấp hoạt động trong khu vực giới hạn, đa phần nguyện vọng cũng chỉ là muốn nhìn người thân một lần cuối cùng, thuật sĩ có thể dẫn đường cho linh hồn, để họ trong thời gian ngắn ngủi có khả năng đi tìm người thân, đơn giản thì đơn giản, nhưng hiệu suất cực kỳ thấp, một ngày nhiều nhất chỉ có thể làm năm lần, hiển nhiên, một mình Tô Tình không giúp được. Nghiêm Ngộ vẫn còn đang suy nghĩ, hệ thống vang lên một tiếng đinh. 【 Keng! Khởi động nhiệm vụ nhánh nghề nghiệp, xin kí chủ đáp ứng yêu cầu của mỹ nữ này, sớm ngày có một cái nghề, tự lập tự mình cố gắng, hệ thống tích cực tự mình cố gắng hết sức trung thành vì ngài phục vụ ~ 】 Nghiêm Ngộ biết cái thứ khốn nạn này sẽ nhảy ra, nhíu mày không kiên nhẫn hỏi Tô Tình: “Một tháng bao nhiêu tiền?” Tô Tình yên lặng đưa tay làm số chín, ngón tay tinh tế đẹp đẽ, đại khái là ngoài trừ tóc ra thì là chỗ có thể nhìn được: “Số này thì sao?” Nghiêm Ngộ kinh ngạc vì cảm thấy cô ta ra tay hào phóng: “90 ngàn?” Ý cười ở khóe miệng Tô Tình cứng đờ: “Sao không đoán là 90 vạn luôn đi?” Nghiêm Ngộ xì một tiếng, muốn đóng cửa, Tô Tình nhanh chóng giơ tay cản lại: “20 ngàn! Một tháng 20 ngàn, ngày lễ ngày tết có thêm hoa hồng, có gấp đôi ngày nghỉ, thực ra thời đại này kiếm tiền từ người chết cũng không dễ gì, cậu chăm chước chút đi.” Nghiêm Ngộ nghe vậy lập tức dừng động tác lại, dường như chờ câu nói này của cô: “Được, tôi nói trước, công việc khó quá tôi không làm.” Tô Tình dùng ngón tay ra dấu OK, sau đó cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: “Mà… cậu có thể lau cái trận pháp kia được không?” Nghiêm Ngộ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút: “À, nửa giờ nữa nó sẽ tự biến mất thôi.” Trận pháp quá lợi hại cũng chỉ kéo dài trong thời gian nhất định, còn phải không ngừng gia cố, Nghiêm Ngộ vẽ trận pháp này, vượt qua thời gian quy định không đi gia cố thêm, nó sẽ tự động biến mất. Tô Tình yên lặng, chỉ chửi thề: “Tao **** “ Tuân Xuyên thu hết cuộc trò chuyện vào trong tai, chờ Nghiêm Ngộ đóng cửa lại sau, có chút bực mình kéo hắn lại: “Anh muốn tiền, em có thể cho ngươi, không cần tìm cô ta.” Nghiêm Ngộ cảm thấy làm người thật khó mà, Tuân Xuyên khi còn sống hắn tìm cậu xin tiền, toàn bị mắng tra nam, bây giờ ko xin, cậu ấy trái lại không vui. Nghiêm Ngộ rút tay rút ra, thuận miệng nói: “Không muốn lấy tiền của em.” Tay Tuân Xuyên cứng đờ ở giữa không trung, sau đó chậm rãi thu lại rồi, mím môi nói: “Có phải anh thích cô ta rồi không?” Nghiêm Ngộ: “Không thích.” Tuân Xuyên: “Vậy tại sao lại muốn lấy tiền của cô ta chứ không phải tiền em?” Nghiêm Ngộ nằm ở trên giường, lấy gối, đè lên đầu mình, kéo dài giọng nói: “Nói rõ ra thì anh đối tốt với em, không nỡ dùng tiền của em, của em thì em giữ đi, có thể tùy ý ăn uống.” Tuân Xuyên lấy tay kéo gối xuống, sau đó đặt ở trên người Nghiêm Ngộ, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hắn: “Số tiền kia vốn là đưa cho anh…” Thật giống như lúc trước khi Nghiêm Ngộ đi dọn dẹp di vật của Tuân Xuyên, Đường Dĩnh nói Tuân Xuyên nếu còn sống, số tiền này sớm muộn đều sẽ đến tay hắn, Tuân Xuyên cũng chỉ có thể cho mình hắn. Có lẽ bởi vì gia đình, tính tình Tuân Xuyên mẫn cảm đến mức quái đản, trong mắt trưởng bối là kẻ khó ưa, dục vọng chiếm hữu của cậu cực mạnh, không chịu nổi việc có người đụng vào đồ của mình, chỉ có Nghiêm Ngộ là ngoại lệ. Tuân Xuyên rất cực đoan, yêu và hận, đều sâu nặng đến mức làm người ta kinh ngạc. Nghiêm Ngộ nhìn cậu, không nói lời nào, muốn nói bây giờ hắn đã không cần tiền như vậy nữa, mà đến cùng cũng chẳng mở miệng, mí mắt Tuân Xuyên run rẩy, lông mi tinh tế, mang theo vẻ tinh xảo đẹp đẽ đặc biệt, cậu tới gần Nghiêm Ngộ,thấp giọng lặp lại một câu: “Vốn là để lại cho anh…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]