Trần Ức cũng đã nói như vậy, nếu từ chối nữa thì khó tránh được việc lòng mình có quỷ, Phó Tu Niên chỉ có thể khó khăn mà đáp lại: “Được… cũng tốt.”
Cậu cảm thấy lòng mình vốn bình tĩnh giờ loạn cào cào, trên ti vi từng hình ảnh chầm chậm hiện lên, chỉ nhìn thấy nhân vật đóng mở miệng, nói gì thì lại không nghe lọt tai.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, cũng đã mười một giờ, hai người rốt cục không chịu được nữa mà chuẩn bị ngủ, Phó Tu Niên từ tủ quần áo lấy một bộ quần áo ngủ rộng rãi cho gã: “Đồ mới, tôi chưa mặc lần nào, anh tắm xong thì mặc bộ này đi.”
“Cảm ơn.”
Trần Ức vắt bộ đồ lên vai, lúc vào bếp, ánh mắt nhìn thấy vài nguyên liệu nấu ăn quen thuộc, không khỏi quay về, vừa nãy gã không chú ý: “Thức ăn hôm nay là cậu làm?”
Phó Tu Niên nghe vậy cười đến híp cả mắt, nỗ lực đè nén khóe miệng cong cong, sau đó gật đầu thật mạnh: “Tôi lên mạng học.”
Trần Ức thoáng nhíu mày: “Không thể nào, bữa trước cậu nấu khó ăn mà.”
Phó Tu Niên nghiêm túc giải thích: “Trước đó thì nguyên liệu thiếu thốn, tôi không biết nhóm lửa, cơm không sống thì nhão, cũng khó tránh được.”
Trần Ức không nói gì, liếc nhìn cậu, đi vào nhà tắm.
Tiếng nước ào ào vang lên, dù cho cách một cánh cửa cũng nghe rõ ràng, Phó Tu Niên lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa, ánh mắt nhìn vào màn hình điện thoại Trần Ức, cậu liếc nhìn nửa ngày, đang chuẩn bị dời ánh mắt đi, vào lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/946526/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.