Thẩm Diệu Bình yên lặng thu ánh mắt lại, chỉ cảm thấy đầu đau thình thịch. Nếu Tạ Diên Bình thủ vệ tại cửa thành, vậy rõ ràng Tạ Ngọc Chi đang ở trong hoàng cung, hơn nữa tình huống không lạc quan, bằng không ở đây sẽ không để lại không ít nhân mã thủ vệ, mang theo nhiều binh sĩ đi vào hoàng cung trợ giúp.
Cửa thành mở ra, có sĩ binh đi thu binh khí tàn dư cùng với thi thể đồng bạn, Thẩm Diệu Bình khom lưng, lặng lẽ từ xa đi tới, dựa vào màn đêm lén lút kéo một thi thể vào rừng cây.
Thẩm Diệu Bình lần đầu chạm vào người chết, trên người của đối phương còn mang theo một chút hơi ấm, ngực bụng trúng tên, vết thương bị nước mưa xối đến trắng bệch, khôi giáp trắng toát, không biết còn máu nữa hay không.
“Xin lỗi… Mạo phạm…”
Gã luống cuống tay chân cởi khôi giáp trên người thi thể xuống, sau đó nhanh chóng đổi xiêm y hai người, Thẩm Diệu Bình đội nón sắt, nhặt thanh đao trên mặt đất, lại lấy bùn trét lên mặt, lặng lẽ lẫn vào trong đội ngũ nhà Tấn.
Gã học người khác, vác thi thể quân Tấn từ trên mặt đất lên, sau đó bỏ lên xe đang đợi ở tường thành, Thẩm Diệu Bình động tác rất chậm, cố ý chậm hơn người khác nửa bước, gã thấy không ai chú ý tới mình, thân hình lóe lên, đi qua cửa thành ẩn mình vào trong một con đường.
Bình thường tuần phố vẫn có điểm tốt, ít nhất Thẩm Diệu Bình biết nơi nào có đường nhỏ, có thể trong thời gian ngắn nhất đuổi theo quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/946514/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.