Khí trời dần lạnh, nói thay đổi liền thay đổi, mấy ngày trước mặc áo đơn cũng được, bây giờ nói ra câu nói đều có thể thấy hơi lạnh phả ra. Thẩm Diệu Bình quấn áo gấm làm ổ ở trên giường, không khỏi khịt mũi, nghĩ thầm chờ qua mấy ngày có tuyết lại phải đi tuần phố, quả thực chính là bi kịch nhân gian.
Trong phòng đốt lò sưởi, làm người ta buồn ngủ, Phục Linh vén mành đem thuốc nấu xong đưa vào, một luồng hơi lạnh cùng chui vào, Tạ Ngọc Chi vốn đang ngồi ở bàn học xem bố phòng đồ, thấy thế ngẩng đầu lên nói: “Đại phu nói thế nào?”
Phục Linh đem bát men sứ xanh đựng nước thuốc nóng đặt lên bàn nói: “Đại phu nói có lẽ cô gia mấy ngày trước mặc quần áo mỏng, phong tà nhập thân gây bệnh, cũng may không nghiêm trọng, cũng không cần thuốc mạnh, phương thuốc này ôn hòa, từ từ dưỡng bệnh, qua một thời gian sẽ khỏe.”
Thời xưa, y thuật không phát triển, phong hàn bệnh nhẹ cũng nói không biết có nguy hiểm đến tính mạng không, so với người khác thì Thẩm Diệu Bình lại tích cực uống thuốc hơn, gã thấy Tạ Ngọc Chi bưng chén lại, đang muốn đưa tay đón, nào ngờ đối phương lại giơ tay tránh thoát.
Thẩm Diệu Bình: “???”
Tạ Ngọc Chi nhấc vạt áo áo bào lên ngồi bên giường, giải thích: “Còn nóng, ta đút em.”
Thẩm Diệu Bình không tin, mặt đầy ngờ vực: “Ngày hôm qua thuốc cũng nóng, sao huynh không đút ta.”
Tạ Ngọc Chi không nói, dùng muỗng khuấy nước thuốc màu nâu trong chén, chén sứ va dường như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/946512/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.