Nhóc mập nghe vậy, đang muốn ghé sát vào nhìn kỹ, Thẩm Diệu Bình bất ngờ để thủy tinh bội tới trước mắt nó, chỉ thấy chân con kiến trong nháy mắt khuếch đại lên, có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động, nhóc mập nhất thời bị dọa ngửa ra sau, không khỏi trợn tròn mắt.
Thẩm Diệu Bình cười, thả con kiến về: “Sao? Mua hay không?”
Nhóc mập ngây dại trừng mắt, điên cuồng gật đầu: “Mua… Mua!”
Thẩm Diệu Bình nói: “Có biết Đô sát viện không? Hôm nay đem tiền với thạch anh đến chỗ đó, ngày mai có hàng, không dối trên lừa dưới, ta còn có chuyện quan trọng, đi trước.”
Nhóc mập kia nghe vậy vội vàng kéo gã, tha thiết mong chờ nói: “Ấy ấy, ta đưa tiền tới cho huynh, huynh bán cho ta ngọc bội này không được sao?”
“Ngọc bội trên người ta à?”
Đây là quà gã tặng Tạ Ngọc Chi, tất nhiên là không thể, kiếm tiền quan trọng, mà mạng còn quý hơn, Thẩm Diệu Bình chậm rãi lắc đầu, cố làm ra vẻ bí ẩn: “Không được, nói ngày mai là ngày mai, nóng nảy sẽ không ăn hết đậu hủ nóng, ngươi phải chờ mấy ngày là để ông trời kiểm tra thành ý của ngươi.”
Trên đời không ai gian thương hơn Thẩm Diệu Bình, vừa nãy Trương Nguyên Thanh cũng phải bái phục chịu thua, lấy của người ta sáu ngàn quan tiền không nói, nguyên liệu còn bắt nhóc mập này chịu, đúng là…
Tiền Thông không biết việc này, nhưng phục sát đất vị thượng cấp tân nhiệm này, Thẩm Diệu Bình là một kẻ biết tiêu xài, lại rành rẽ giao tế, buổi chiều cố ý mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/946504/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.