Đêm đã khuya, phố cổ kinh đô sạch sẽ đã ngừng xôn xao, đèn đuốc dần tắt, thị tập một ngày náo nhiệt cũng rơi vào vắng lặng, chỉ có trăng sáng treo cao ở trên bầu trời, chiếu sáng hoàng thành rộng lớn. Thấy rõ trong điện đèn đuốc chưa tắt, cung nữ thái giám đứng ở hành lang dưới hiên nín thở ngưng thần. Từ khi hoàng thượng đăng cơ tới nay, rất nhiều năm chưa từng thấy ngài giận tới thế này, quan Ngự Sử kia tuy tay trói gà không chặt, miệng lưỡi lại tàn độc, hoàng thượng giận một ngày cũng chưa ăn uống gì. Ngự án lẳng lặng đặt một bản tấu chương để mở, dưới ánh nến, làm rõ chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàng đế nhìn chằm chằm bản tấu chương nửa canh giờ, lật tới lật lui nhìn, đọc xuôi đọc ngược, cuối cùng giọng không lên không xuống mà hỏi: “Đây là Thẩm Diệu Bình viết sao?” Tay Lưu công công giữ phất trần, nghe vậy khom người nói: “Bẩm bệ hạ, nô tài tận mắt nhìn thấy hắn viết, chỉ là Thám hoa không cẩn thận làm tay bị thương, chữ viết cũng hơi tháu.” Thẩm Diệu Bình tuy có ký ức nguyên thân, mà chữ viết nhất thời luyện không được như thế, cố ý dùng dao cắt giấy tạo ra vết thương trên lòng bàn tay, cũng giải vây được một chút. Hoàng thượng nghe vậy gật đầu, ánh mắt lại một lần nữa nhìn tờ giấy kia, chữ viết hay những ngôn luận suông này cũng không quan trọng, thứ khiến ngài đọc lại cũng chỉ có ba câu mà thôi. “Nam nhi dùng đồng làm gương soi, có thể chỉnh áo mũ chỉnh tề; dùng lịch sử làm gương, để biết thịnh suy; nhưng vì dùng gương, mới có thể tỏ tường được mất…” “… Quân là thuyền, dân là nước, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, gọi là có lòng dân thì có được thiên hạ.” “Có được nhân tâm mới có được thiên hạ…” Hoàng thượng ngồi trên long ỷ ủ rũ hồi lâu, bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng, nửa thật nửa giả nói đùa: “Tên Thẩm Diệu Bình này là kẻ chu đáo, từng chữ sâu sắc, hiếm thấy người tuổi còn nhỏ mà đã có kiến giải như vậy, lúc trước nếu hắn ghi mấy câu này vào bài thi điện, nói không chừng trẫm sẽ cho hắn làm trạng nguyên… được, coi như hắn đậu.” Dứt lời bèn ghi ba câu kia đàng hoàng mà ghi lại, sau đó dặn dò Lưu công công treo ở đầu giường mình, cũng làm người ta âm thầm kinh hãi không thôi. Hoàng đế từ xưa đến nay cũng không phải kẻ vô tích sự, đặc biệt là vào thời buổi rối ren như thế, sai người đem bản sách luận của Thẩm Diệu Bình đi. Hoàng thượng phê duyệt tấu chương phát hiện liền ra một việc khiến mình phiền lòng. Trường Ninh trưởng công chúa có một nhi tử bảo bối duy nhất mấy ngày trước phóng ngựa trên đường, dẫm lên sạp đồ ăn còn làm người bị thương, bị Ngự Sử tuần tra tóm được, không biết tội thì thôi, còn dùng roi ngựa quất vào Ngự Sử làm hắn rụng hết răng, người này bây giờ vẫn dâng sổ con gào khóc muốn từ quan về quê. Hơn ba mươi tuổi thì về quê cái gì. Dù sao cũng là dưới chân thiên tử, ở chốn kinh thành, một cục gạch nện xuống, mười người có sáu người đều là hoàng thân quốc thích, Ngự Sử tuần tra chắc cũng giống hội các bác gái tám chuyện ở hậu thế, trên đường có người vứt rác cũng muốn xen vào, có người đùa giỡn dân nữ cũng muốn xen vào, tìm được tên trộm tên móc túi cũng phải quản, họ làm hết thảy những việc mà hội bác gái sẽ làm, lại không uy phong lẫm lẫm như hội bác gái kia. Tháng này đã đổi hai Ngự Sử tuần thành, tính cả người vừa nãy chính là người thứ ba, vị trí này quá đắc tội với nhiều người, đi quản, lại không trêu chọc nổi đám vương tử hoàng tôn kia, không quản, thì lại lơi là nhiệm vụ. Hoàng thượng nghĩ thầm răng cũng bị đánh gãy hết, đáng thương không từ nào mà diễn tả nổi, sau này sợ là ăn uống khó khăn, bèn phát thiện tâm ân chuẩn, ban cho kim ngân xem như an ủi. Về phần Trường Binh trưởng công chúa, nàng trước đây được gả cho Trấn Bắc hầu, cũng chỉ có được một nhi tử. Năm ấy Trấn Bắc hầu xuất chinh đánh Đại Nguyệt thị, chết trận sa trường, nàng càng yêu con trai độc nhất này như châu báu, nâng ở trong lòng bàn tay cũng sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Làm cô nhi quả phụ cũng không dễ dàng, hà tất lại phân cao thấp với quả phụ, để tránh lúc đó nàng chạy đi tìm thái hậu mà khóc lóc, Hoàng thượng suy nghĩ một chút, không phạt nặng, cấm túc ba tháng phạt bổng nửa năm, nhẹ nhàng bỏ qua việc này. Ngự Sử cũ cáo lão về quê, chỗ trống này nên để kẻ xui xẻo nào gánh đây… Hoàng thượng “chậc” một tiếng, trầm tư chốc lát, đặt bút son trong tay nhìn Lưu công công nói: “Trẫm nhớ, Ngự Sử tuần thành là lục phẩm?” Lưu công công cười đến híp cả mắt: “Bẩm hoàng thượng, đúng thế.” Hoàng thượng trong lòng bỗng nhiên có lựa chọn không tồi: “Ồ… Không bằng để Thẩm Diệu Bình lĩnh chức này, thấy hắn thích đối đáp như vậy, chắc là kẻ không sợ quyền quý, yêu dân như con, tuy rằng chiếu theo quy củ Thám hoa mới phong làm làm từ quan thất phẩm, nhưng dù sao Nhị thiếu gia Tạ gia cũng vì Đại Tấn lập chiến công hiển hách, khoan dung chút cũng được.” Thẩm Diệu Bình thăng lên vị trí này mặc dù bỏ qua phép tắc, nhưng nếu tính toán thì quan trọng là sau lưng gã có Xương Quốc Công phủ, công tử bột ăn chơi trác táng thấy Tạ Ngọc Chi gian ác cũng không dám đụng tới. Hoàng thượng càng nghĩ càng cảm thấy lại ai thích hợp hơn gã, lúc này liền ban ý chỉ, Lưu công công cũng liên thanh nịnh hót: “Thánh thượng anh minh.” Sáng sớm hôm sau là một ngày nắng đẹp hiếm thấy, chẳng bao lâu nữa trời sẽ lạnh, Thẩm Diệu Bình hôm qua dặn dò Kim Ngân đi đánh bóng viên thạch anh đã mài xong, bởi vì hình dáng đơn giản, cũng không phải cần nhiều công phu gì, hai đầu có một một sợi đồng tâm chữ phúc xỏ qua, thủy tinh trong suốt nhìn đẹp mắt. Kim Ngân không khỏi hỏi: “Cô gia, đã mài đúng ý ngài chưa?” Thẩm Diệu Bình đang nằm ở trong sân tắm nắng, nghe vậy tỉ mỉ quan sát một phen, sau đó bóc một nắm đất trong lòng bàn tay, đem miếng thủy tinh kia đến gần mà soi, phát hiện một con kiến nhỏ cũng có thể thấy rõ, không khỏi thoả mãn gật gật đầu: “Mài tốt lắm, ta sẽ trình lại với nhị gia, để ngài ấy thưởng các ngươi.” Nha hoàn trong viện nghe vậy nhất thời vui vẻ, Kim Ngân nói: “Chúng nô tỳ tạ ơn cô gia.” Thẩm Diệu Bình là điển hình là kẻ không xài tiền mình thì sẽ không đau lòng, gọn gàng sạch sẽ mà làm chuyện mượn hoa kính Phật. Sáng nay Tạ Ngọc Chi bị Tạ Diên Bình gọi tới, lúc về lại thấy trong sân đầy tiếng cười, đi vào thì thấy trong tay Thẩm Diệu Bình cầm miếng thạch anh tỏa ra ánh sáng lung linh dưới đáy mặt trời tỏa không ngừng, giống như vật gì hiếm lạ lắm. “Ngươi thích thứ này à? Trong nhà kho còn nhiều.” Tạ Ngọc Chi đi tới, tay để sau lưng nắm một cuộn giấy, cũng không biết là gì, Thẩm Diệu Bình không để ý, tay kéo y ngồi lên chân mình, cười hì hì đưa miếng thạch anh pha lê trong tay tới: “Vừa mắt không? Có thích không? Tặng ngươi.” Nha hoàn bên cạnh thấy cảnh thân mật, đều làm như người mù mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Tạ Ngọc Chi nghĩ miếng ngọc bội này cũng tầm thường, hình thù kỳ quái, độ dày được mài không đều, lấy nó trong tay gã nhìn kỹ rồi nói: “Chỉ thường thôi, thích, thuộc về ta.” Cổ nhân dùng ngọc bội làm đính ước, Tạ Ngọc Chi vì Thẩm Diệu Bình mà làm để miếng ngọc hình vuông, đối phương trả lại, là công bằng. Thẩm Diệu Bình cười mà không cười hì một tiếng, sau đó tiến đến bên tai y lại tựa cười mà không cười, nói nhỏ: “Ta cho ngươi biết, đây cũng không phải là ngọc bình thường, là Thần khí.” Tạ Ngọc Chi nghe vậy quay đầu, thấy một đôi mắt diễm lệ phong lưu, bên trong dường như có hoa đào bung nở, giống như gã vậy, hư hư thật thật, không rõ ràng. Tay đè lên môi Thẩm Diệu Bình, Tạ Ngọc Chi nghiêm túc nói: “Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái.” Nghĩa bóng chính là không tin. Tay Thẩm Diệu Bình muốn lấy lại: “Không tin thì trả ta.” Tạ Ngọc Chi đưa miếng ngọc tới bên hông mình: “Ta tin.” Thẩm Diệu Bình nghe vậy khóe miệng nhếch lên nụ cười sâu xa, gã bảo nha hoàn lui xuống, ôm lấy eo nhỏ của Tạ Nhị gia, kéo miếng ngọc bội trên eo y: “Muốn đánh cược không, nếu như ta chứng minh đây là Thần khí, ngươi phải nghe theo ta, nếu như ta không chứng minh được, sẽ tùy ngươi xử trí.” Nói xong còn thề son sắt: “Ngươi muốn làm gì ta, thì cứ làm, ta tuyệt đối không ra tay.” Tạ Ngọc Chi muốn nói ngươi muốn ra tay cũng không đánh lại được ta, tránh Thẩm Diệu Bình giận, liền nuốt xuống: “Ngươi muốn chứng minh thế nào? Tìm yêu tinh đến chiếu à?” “Tìm yêu tinh nhà ngươi mà chiếu đó.” Thẩm Diệu Bình cầm tay y, sau đó đem miếng thạch anh tới soi trên da tay y, vân da có thể thấy rõ ràng: “Ha ha ha, ngón tay nhị gia đúng là thương tích chất chồng.” Một đôi tay khớp xương rõ ràng, nhỏ dài mạnh mẽ, lòng bàn tay có nhiều vết chai lẫn sẹo. “Người tập võ nào mà không bị thương.” Tạ Ngọc Chi nhắm mắt lại, tựa hồ cũng thấy được sự huyền diệu của miếng thạch anh, tháo nó ra để nhìn cẩn thận hơn, kinh ngạc mà phát hiện dù thứ nhỏ bé tới đâu cũng chỉ dùng mảnh thạch anh chiếu lên, trong nháy mắt sẽ khuếch đại gấp mấy lần, hiện rõ từng đường nét. Y chơi hồi lâu mới dừng lại, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Thẩm Diệu Bình, kéo ống tay áo gã hỏi: “Ngươi làm thế nào thế?” “Vậy ngươi thua hay thắng đây?” Thẩm Diệu Bình ung dung nhìn y. Tạ Nhị gia với hôn phu mình co được dãn được, ngũ quan âm nhu thanh tú, đôi mắt cô quạnh loé ra ý cười: “Ta thua, ngươi nói cho ta biết đi.” Thẩm Diệu Bình chậm rãi cắn hạt dưa, hé ra ruột bên trong, nhìn kỹ Tạ Ngọc Chi, gã vỗ tay nói: “Cá cược lại không định ta nhất định phải nói bí quyết cho ngươi, đừng mong đợi gì đấy, chi bằng bây giờ lo lắng xem ta sẽ xử trí ngươi như thế nào.” Tạ Ngọc Chi hiếu kỳ, tâm lý như bị mèo cào, y đặt tay lên người Thẩm Diệu Bình nói: “Thứ này bất quá có thể khuếch đại vật này nọ thôi, không tính là Thần khí.” Thẩm Diệu Bình gối hai tay ở sau gáy, rất là lưu manh bảo: “Vậy ta thua, ngươi xử trí ta đi, ta mặc ngươi muốn làm gì thì làm.” Tạ Ngọc Chi thật muốn đè xuống gã đất đánh một trận, nghe vậy tờ nghị định bổ nhiệm chức quan cho Thẩm Diệu Bình, muốn kích thích gã một chút: “Trong cung hôm nay phái người đến truyền chỉ, hoàng thượng lệnh ngươi đảm nhiệm chức Ngự Sử tuần thành, ngày mai đi nhậm chức.” “Cái gì?” Thẩm Diệu Bình nghe vậy nhíu mày, rầm một cái ngồi dậy: “Hoàng thượng ban thưởng chức quan cho ta?” Tạ Ngọc Chi an vị trên đùi gã, thiếu chút nữa là bị gã xuống, dùng tay ấn người xuống nói: “Phải, lục phẩm.” Thẩm Diệu Bình liền ngồi xuống: “Làm việc gì?” Tạ Ngọc Chi tiếp tục ấn gã xuống: “Trong Đô sát viện, mỗi ngày tuần tra kinh thành, phụ trách quản lý trị an, truy bắt đạo tặc.” Thẩm Diệu Bình luôn cảm thấy hoàng đế không có ý tốt, vừa nghe quả nhiên không có ý tốt: “Không phải là cái cả quản phố lớn sao.” Tạ Ngọc Chi đại khái có thể hiểu rõ trong lòng hoàng thượng nghĩ gì: “… gần giống vậy, nếu không ngại, mỗi ngày đi dạo chung quanh, không việc xấu thì cũng nhàn.” Thẩm Diệu Bình cũng không quan tâm chức cao hay thấp, gã đang nghĩ, chức quan này mà nhận có tính là ăn cơm mềm không? 【 Keng! 】 Hệ thống đúng lúc nhảy ra, 【Chức này không tính đi vào việc ăn cơm mềm, ngày hôm qua kí chủ dựa vào tài hoa của mình làm hoàng thượng cảm phục nè ~ chức quan này là do bạn giành được, xin mời ở triều đại này tiếp tục cố gắng chinh phục càng nhiều người nha~ tự mình chăm chỉ cố gắng thì hệ thống hết sức trung thành vì bạn phục vụ hun chụt chụt ~ 】 Hun chụt chụt cái đầu mày. Thẩm Diệu Bình nhìn cái nghị định bổ nhiệm xem toàn bộ hết lần này tới lần khác, bất ngờ là cũng không thấy mâu thuẫn gì, dù sao cũng là một công việc: “Ồ, vậy ngày mai ta đi à, mỗi tháng bổng lộc bao nhiêu?” Tạ Ngọc Chi khoanh tay, ung dung nhìn hắn: “Không nhiều, miễn cưỡng đủ ngươi ăn no thôi.” Hiện tại quan lại cùng quý tộc ai mà không có tiệm riêng, nếu thật sự dựa bổng lộc này sao có thể mua nổi biệt uyển? Sao có thể mời ca cơ? Thịt cá sao có thể đầy ắp? Chắc là chết đói rồi. Thẩm Diệu Bình không quan tâm những chuyện đó, gã chỉ muốn ngày mai đi nhậm chức coi như bước thứ nhất của quan trình mình cố gắng tự lập, chẳng bao lâu nữa cái hệ thống quỷ kia có thể cùng giải trừ trói buộc, thực sự không chuyện gì tốt hơn. Gã hơi hưng phấn, tinh thần vui vẻ hỏi Tạ Ngọc Chi: “Kinh thành tất cả để ta quản, thanh lâu kỹ viện ta cũng quản luôn sao?” Tạ Ngọc Chi nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi, thiếu chút nữa đã quên cái tên tra công này. Tay nhéo nửa người Thẩm Diệu Bình từ dưới mà nhéo lên, mắt Tạ Ngọc Chi đầy nguy hiểm mà theo dõi gã, mặt không hề cảm xúc hỏi: “Sao? Muốn dạo trong đó lắm hả?” “Đi dạo cũng đâu phạm pháp,” Thẩm Diệu Bình cười lưu manh, duỗi tay nắm mặt y kéo ra hai bên: “Ngươi muốn đi thì nói đi, ngày mai chúng ta cùng đi, ta lớn như vậy còn chưa tới mấy chỗ đó đây.” Tạ Ngọc Chi nghe vậy, ý cười khóe miệng càng sâu, lông mày y lẫn trong tóc mai, một đôi mắt có chút tà khí, nhưng thường ngày khó mà thấy được, đốt ngón tay thon dài nắm cằm Thẩm Diệu Bình nói: “Trên đời có rất nhiều nơi chưa đi qua, có muốn tới thăm Diêm la điện không?” Thẩm Diệu Bình nâng mi mắt, nhìn y cười, giống như đang câu dẫn vậy, trêu chọc nói: “Diêm la điện sớm muộn cũng phải đi, nhưng không phải bây giờ.” Tạ Ngọc Chi híp mắt: “Chữ sắc trên đầu một con dao, nếu ngươi dám đi thanh lâu, có tin ta ngày mai tiễn ngươi tới Diêm la điện không.” Thấy y giận, tay Thẩm Diệu Bình lúc này mới kéo Tạ Ngọc Chi vào trong ngực, giữ lấy cằm y nói mấy lời không rõ là hư hay thực: “Nhị gia chớ lo lắng ta đi chọc phá con nhà thiện lương, ta thề rồi, tuyệt không hai lòng với ngươi…” “Không, “ Tạ Ngọc Chi bất ngờ lắc đầu: “Ta là lo lắng cho ngươi.” Thẩm Diệu Bình nhỏ người, lại đẹp, vào thanh lâu không biết là ai ngủ với ai đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]