Giang Hướng Hoài tựa lưng vào cửa nhìn mẹ gọi điện cho Triệu Diên Gia, cong môi, thở dài: “Vất vả cho em rồi.”
Triệu Diên Gia quay đầu lại, định nói gì đó thì điện thoại lại rung lên, lần này là dượng, cậu giật bắn mình suýt ném điện thoại đi.
Từ nhỏ cậu đã sợ dượng, trước kia ba mẹ đã chấp nhận sự thật cậu là kẻ phế vật học hành, nhưng dượng không chấp nhận.
Tiểu học, lần đầu cậu thi không đạt tiêu chuẩn còn rất buồn bã, lén lau nước mắt. Ba dẫn cậu đến tòa nhà công ty, nơi những người ưu tú, tốt nghiệp các trường danh tiếng đi qua đi lại, cậu được khích lệ, rơi nước mắt thề: “Con nhất định sẽ nỗ lực, không làm phế vật.”
Ba cậu nói: “Con không cần nỗ lực, công ty của nhà mình.”
Khi thi trượt lần thứ N, cậu đã có thể yên tâm thoải mái ngồi li3m kẹo hồ lô, ngồi trên chiếc Lamborghini của mình xem phim tổng tài bá đạo, còn ngạc nhiên hỏi chú tài xế: “Chú Tạ, sao chú không xưng hô với cháu là “Thiếu gia, lão nô đến đây” như trong TV vậy?”
Mãi đến khi dượng biết cậu mới tiểu học mà đã thi không đạt chuẩn, hận sắt không thành thép, chắc chắn là do cha mẹ cậu vô trách nhiệm. Ông muốn đích thân dạy dỗ, không được hai ngày, dượng đã cười hung ác, ban đầu là mắng cậu: “Ngu ngốc!” Sau đó lại nghĩ việc giáo dục trẻ con phải yêu thương, nghiến răng nghiến lợi nặn ra nụ cười, giống như một kẻ đứng đầu bán hàng đa cấp: “Nào nào, cùng động viên, cố lên! Cố lên! Cố lên, Triệu Diên Gia, cháu cũng hô cố lên, hô to!”
Cậu vừa bị dọa phát khóc, vừa bị giơ nắm tay gia nhập tập đoàn đa cấp: “Cố lên! Hu hu hu! Cố lên!”
Sau này, vừa lên cấp 3, cậu đã bị dì dượng đưa ra nước ngoài, bảo cậu cố lăn lộn mạ vàng bằng cấp quay về, về nước sống đời heo lười ăn trợ cấp với cái tiếng mỹ miều: công tử ăn chơi trác táng cả đời.
Triệu Diên Gia sợ bị mắng, không dám nghe điện thoại, cậu liếc nhìn Giang Hướng Hoài.
Giang Hướng Hoài nhận điện thoại, ấn nút nghe: “Ba, là con.”
Giang Hằng không phải gọi để hỏi chuyện Chu Chức Trừng, anh hơn 30, muốn yêu thì yêu, vợ ông theo sở thích của Hướng Thanh sắp xếp cho Giang Hướng Hoài mấy cuộc xem mắt nhưng đều thất bại. Ông cũng đã nói với vợ nhiều lần, Hướng Hoài đã trưởng thành, không còn chịu sự khống chế của cha mẹ, Hướng Thanh đã qua đời mười mấy năm, nên buông xuống, nhưng chấp niệm vợ ông quá sâu.
Giang Hằng kiềm nén lửa giận: “Con từ chức là có ý gì? Tại sao không nói trước với bố?”
“Không có ý gì.”
“Con định chuyển sang công ty luật khác à? Trước đây bảo con đến công ty của bố, con lại cứ muốn đến Minh Địch, giờ từ chức cũng tốt, con nói với Hạ Minh Ninh đi rồi đến công ty bố.”
Giang Hướng Hoài nhìn dãy phố cũ dưới văn phòng luật Khai Luân, xe gì cũng có, cửa hàng gì cũng có, đông đúc, cũ kỹ, giống thế giới trong phim điện ảnh còn sót lại, ở đây anh – cộng sự của một công ty luật nổi tiếng – với một ông chủ bán quà vặt không khác gì nhau, không ai vì anh là đại luật sư đến từ thành phố lớn mà xem trọng anh, cũng không ai nghĩ rằng anh phải theo ngành luật. Ở đây, anh chỉ là một Giang Hướng Hoài bình thường.
Anh đi lên vài bước, dựa vào lan can, không trả lời ngay. Đầu kia ban công có thể nhìn thấy văn phòng của Chu Chức Trừng, trên bàn làm việc của cô chất đống hàng núi hồ sơ, dưới đất bên cạnh cũng là một đống tài liệu, cô vừa gõ máy tính, trên máy in đang in tài liệu, vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại vào tai, đang trả lời tư vấn khách hàng.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy cô yêu thích nghề luật này, khi còn ở Minh Địch, tuy là cô làu bàu than thở tư bản mệt chết người không đền mạng, nhưng năng lực viết hồ sơ đấu thầu, thẩm định tài liệu của cô, mọi người đều rõ như ban ngày, ekip cũng không có luật sư nào đánh giá không tốt về cô. Hiện giờ quay lại Nam Nhật làm luật sư, cho dù mức trần của luật sư trong huyện rất thấp nhưng cô cũng cố gắng hết sức mình, góp phần cải thiện môi trường tư pháp trong huyện.
Lúc này Giang Hướng Hoài sẽ sinh ra cảm giác vui mừng, anh làm luật sư cũng không phải không làm nên trò trống gì, ít nhất anh đã dẫn Trừng Trừng đi vào con đường sự nghiệp cô yêu thích, cũng xem như anh đã cống hiến một phần sức lực của mình cho sự nghiệp pháp luật.
Trong điện thoại, giọng Giang Hằng sắc bén: “Chờ con quay lại Bắc thành, hoàn tất bàn giao, con đưa cô gái kia về nhà gặp mẹ. Mẹ tuy không thích cô ấy nhưng hai đứa quanh đi quẩn lại rồi lại ở bên nhau, cứ thế đi, gia thế cô ấy không quá tốt nhưng ngoại hình, bằng cấp không có trở ngại. Hiện giờ nó làm luật sư ở quê sao? Bảo nó từ chức, bố sắp xếp cho nó vào công ty.”
Giang Hướng Hoài mở miệng: “Bố, ý con từ chức là con không làm luật sư, có cơ hội con sẽ dẫn Trừng Trừng đi gặp bố mẹ nhưng điều kiện tiên quyết là hai người phải học cách tôn trọng cô ấy. Trừng Trừng không nghỉ việc, cô ấy có kế hoạch nghề nghiệp riêng.”
Giang Hằng nghe nửa câu đầu, huyết áp tăng vọt, lặp lại: “Con không làm luật sư?”
“Phải, con không làm luật sư.”
“Có phải con điên rồi không? Con học hành bao nhiêu năm, phấn đấu bao nhiêu năm mới lên làm cộng sự. Con luôn được biết đến là một người đam mê công việc, con đến huyện một chuyến, tham gia một chương trình thì không làm luật sư nữa?”
“Đúng, không làm nữa.” Giang Hướng Hoài không có ý định giải thích. Bao nhiêu năm qua anh từng giải thích rất nhiều lần, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý, anh cố gắng giải hòa với cha mẹ, nhưng mỗi lần thử chỉ khiến bệnh tình anh thêm trầm trọng.
“Vậy con muốn làm gì? Con không phải trẻ con.” Giang Hằng châm chọc, “Không làm luật sư, chẳng lẽ con muốn ở lại cái nơi nhỏ bé đó cùng bạn gái?”
“Đúng vậy.” Giang Hướng Hoài nói xong, chỉ cảm thấy tảng đá đè ở ngực nhiều năm cuối cùng đã dời đi, “Nguyên nhân chính vì con không phải trẻ con, con hơn 30, con mới biết được con nên sống vì bản thân mình một lần.”
Giang Hằng nghe những lời này có vẻ rất đạo đức giả.
“Sống vì bản thân mình? Bố đưa con đi du học, dùng mối quan hệ của mình lót đường cho con, chẳng lẽ không phải vì con sao?” Ông giận đến mức nói không mạch lạc. Nhiều năm qua, Giang Hướng Hoài luôn nghe lời, từng bước học xong ngành luật, xuất ngoại du học, về nước vào công ty luật. Ngay cả 5 năm trước bảo anh chia tay, anh cũng chia tay, bây giờ đột nhiên “nổi loạn tuổi trung niên”, không nói một lời mà yêu đương, từ chức, ngay cả luật sư cũng nghỉ không làm nữa.
“Sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận, Giang Hướng Hoài, có bao nhiêu người ghen tị với cuộc sống của con, con lại muốn từ bỏ tất cả.” Giang Hằng lùi một bước, “Nếu như trước đây con làm việc quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi ở Nam Nhật, con ghi hình chương trình xong có thể nghỉ ngơi nửa năm, nhưng đừng bốc đồng.”
Ông dừng một lát, nghiêm túc: “Mẹ con chấp nhận Chu Chức Trừng đã rất khó khăn rồi, nếu con không làm luật sư, ở lại thôn quê, con muốn mẹ con tiếp nhận thế nào? Bà ấy luôn kỳ vọng vào con. Con phải biết, Hướng Thanh đã không còn, nó thậm chí không còn cơ hội sống, con nên trân trọng cuộc sống hiện tại của mình, nó đã trả giá vì con. Con không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Hướng Thanh, nó đã được nhận vào trường luật nhưng lại bị tai nạn vì con…”
Yết hầu Giang Hướng Hoài trượt xuống, cụp mắt, anh đã quen với những trách cứ và áp bức này, vì vậy chỉ im lặng, từ từ tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực.
“Dượng, dượng đi quá xa rồi đấy. Anh Hướng Thanh mất cũng đổ tội lên đầu anh Hướng Hoài, vì anh ấy đòi anh Hướng Thanh dẫn ra ngoài chơi sao? Nếu theo logic này thì dì dượng mới là người có tội, làm cha mẹ mà không đảm bảo an toàn cho con mình…” Triệu Diên Gia thật sự không nghe nổi nữa, phẫn nộ khiến cậu quên nỗi sợ dượng của mình, “Hai người bắt anh đi theo con đường sự nghiệp mà anh Hướng Thanh thích, anh Hướng Thanh muốn làm luật sư, dì dượng có từng hỏi anh Hướng Hoài thích làm gì chưa? Sao dượng có thể nói ra được anh Hướng Hoài sống vì bản thân mình chứ?”
Triệu Diên Gia lẩm bẩm: “Nếu sống vì bản thân thì phải giống như cháu, muốn gì làm nấy, ba mẹ cũng chưa từng yêu cầu gì…”
“Cháu là đồ vô dụng!” Huyết áp Giang Hằng tăng vọt, “Nếu không có cha mẹ thì cháu đang quét rác trên đường.”
“Nói bậy!” Triệu Diên Gia lớn tiếng phản đối, “… Cháu còn có thể nhặt phế liệu.”
Giang Hằng mắng cũng không mắng nổi nữa: “Cháu đừng xen vào chuyện anh trai cháu, ghi hình tiết mục xong thì nhanh chóng quay về, đừng để cha mẹ lo lắng.”
“Dượng, cháu nói dì dượng nên tôn trọng anh Hướng Hoài, mỗi đứa trẻ đều là một cá thể độc lập, anh ấy hơn 30 tuổi, biết rõ mình đang làm gì. Hơn nữa, hai người ầm ĩ trong điện thoại, lại đến cửa gây rối, thật sự có ích sao? Chỉ càng đẩy anh ấy ra xa, hiện giờ anh không cần dì dượng nuôi nấng, cũng không bận tâm đ ến tài sản của hai người.”
Lời Triệu Diên Gia đơn giản nhưng chân thật, mấy năm nay Giang Hằng cũng cảm thấy bất lực, con diều họ giữ trong tay càng lúc càng bay xa.
Triệu Diên Gia còn muốn nói gì nữa, Giang Hướng Hoài đã ngăn lại, chỉ lãnh đạm nói với Giang Hằng: “Bố, có chuyện gì lần sau lại nói. Hơn mười năm trước, con quyết định giúp anh thực hiện mơ ước còn dang dở, một đường không ngoảnh đầu mà đi đến vị trí cộng sự, hiện tại con muốn ở lại Nam Nhật, cũng như thế, tuyệt đối không quay đầu.”
“Tốt nhất là con nên có chí khí.” Giang Hằng giận dữ cúp máy.
Không khí nặng nề.
Triệu Diên Gia yên lặng nhìn anh mình, đau lòng. Cậu không hề bất ngờ khi anh thích luật sư Chu, ngoài vẻ đẹp, ưu tú và ấm áp của bản thân luật sư Chu, chị còn có ôn mệ tốt nhất trên đời.
Cậu không khỏi nói: “Anh, anh sẽ sống ở đây rất tốt. Luật sư Chu rất yêu anh, ôn mệ cũng đối xử rất tốt với anh, huyện Nam Nhật cũng rất đẹp. Anh, sau này anh phải vui vẻ, hạnh phúc.”
Giang Hướng Hoài khẽ mỉm cười, hiếm khi để cậu đến gần, xoa đầu cậu: “Anh biết.”
Triệu Diên Gia muốn nói lại thôi: “Vậy sau này anh ở lại Nam Nhật…”
Giang Hướng Hoài: “Sao?”
“Em sẽ nhớ anh.”
“Anh biết.”
“Chiếc Pagani Zonda 760 với Koenigsegg Agera R trong gara có thể cho em mượn lái không? Em thề sẽ giữ gìn cẩn thận, xin anh đó, anh.” Đây mới là trọng điểm của Triệu Diên Gia.
Trắng: Pagani Zonda 760, sản xuất số lượng giới hạn tầm chục chiếc trên toàn thế giới, giá không công bố; Đen Koenigsegg Agera R tầm 47 tỉ VNĐ
Dưới lầu có người gọi anh: “Luật sư Giang.”
Đó là Tôn Phúc Địa, sau khi ra khỏi Trung tâm vị thành niên, cậu học việc ở tiệm cắt tóc, có vợ có con, đôi mắt vui vẻ nheo lại chỉ còn một đường, không hề ngần ngại lớn tiếng bày tỏ niềm hạnh phúc của mình: “Em đến gửi thiệp mời.”
Thiệp mời đám cưới của cậu.
Giang Hướng Hoài từ ban công bên kia đi vào phòng Chu Chức Trừng. Cô nhìn anh, giang tay ra với anh, muốn ôm anh. Anh nói chuyện điện thoại âm thanh không nhỏ, cách âm của văn phòng lại kém, tất nhiên cô nghe được rõ ràng, không cần phải hỏi thêm gì.
“Trừng Trừng.”
“Em ở đây.” Chu Chức Trừng vòng tay ôm eo anh, để anh ôm vai cô.
Anh nói: “Anh chỉ có em, thật lâu trước kia cũng chỉ có em, nhưng khi đó anh luôn muốn níu kéo nhiều thứ, tình yêu của bố mẹ, cái gọi là sự nghiệp, cảm giác áy náy với anh trai. Anh không biết, có em là đủ rồi. Có lẽ anh yêu em nhiều hơn anh nghĩ.”
Chu Chức Trừng nghe, muốn nói với anh, người trưởng thành yêu nhau không cần áp lực nặng nề đến vậy. Nhưng khi ngước lên, chạm phải khóe mắt đỏ ửng của anh, rốt cuộc không nói nên lời.
Cô lớn đến 27 tuổi dưới sự che chở chu đáo của ông bà, cuộc đời suôn sẻ, khó khăn lớn nhất là năm đó bị anh bạo lực lạnh cùng với việc ôn đột ngột lâm bệnh. Nhưng anh thì khác, cha mẹ anh mang đến cho anh nỗi đau đớn quá lớn, anh còn tận mắt chứng kiến người anh trai yêu thương qua đời ngay trước mặt mình.
“Anh không chỉ có em.” Cô nhẹ nhàng, “Giang Hướng Hoài, sau này anh còn có ôn, có mệ, còn có ba mẹ em, anh trai với chị dâu.”
Giang Hướng Hoài: “Chúng ta kết hôn được không? Trừng Trừng, anh muốn trở thành thành viên thứ 8 của nhà họ Chu.”
Ngoài cửa văn phòng, mấy người tụm lại xếp thành bức tường người.
Triệu Diên Gia ngồi xổm đầu tiên, cũng thiệt thòi nhất, cậu bị đè dưới cùng, trên cậu ta là Tôn Phúc Địa.
Tôn Phúc Địa siết tấm thiệp mời trong tay, cảm giác mình quá qua loa: “Nếu biết trước vậy tôi sẽ từ từ cầu hôn vợ mình, sao tôi không biết luật sư Giang lại giỏi ăn nói vậy nhỉ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]