“Anh mới nói, em với em ấy yêu nhau thì thôi…” Giang Hướng Hoài dùng đầu lưỡi chạm vào trong má rồi rút về, gò má khá đau nhưng mặt vẫn giữ nụ cười.
“Cái gì?” Chu Bỉnh Trừng không hiểu.
“Hay là anh cứ tiếp tục đánh em đi.” Giang Hướng Hoài nói, “Nếu anh không muốn làm anh em với em nữa thì em gọi anh giống Trừng Trừng, anh trai.”
Chu Bỉnh Trừng nghe xưng hô này thì lửa giận chồng chất thêm, mắt tối sầm, đấm mạnh vào bụng Giang Hướng Hoài. Giang Hướng Hoài hự lên một tiếng, không nhịn được loạng choạng lui về phía sau mấy bước, đau không đứng thẳng nổi người.
Chu Bỉnh Trừng lại túm cổ áo anh: “Mày có coi tao là anh trai, xem Trừng Trừng là em gái thật không? Mày có biết lúc đó nó đau lòng thế nào không? Khi đó nó còn nói với tao, sau này nó muốn ở lại Bắc thành, GAP một năm, học LLM rồi quay lại, nhà đã chuẩn bị tiền sẵn cho nó. Không bao lâu sau nó lại nói về Nam Nhật làm việc, không đi du học.” (Chú thích: Vì tác giả để tiếng Anh nên mình giữ nguyên, GAP = tạm dừng, thường các bạn trẻ hay Gap Year, tạm nghỉ việc học/việc làm một năm, thực hiện các công việc khác để khám phá bản thân, trải nghiệm cuộc sống như đi du lịch, l@m tình nguyện hoặc hoàn thành dự án kế hoạch nào đó còn dang dở…; LLM = Thạc sĩ luật)
“Lần đầu tiên tao thấy nó buồn như vậy, ôn bệnh, lại còn thất tình, nhà tao không tính là giàu có gì nhưng từ nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-la-be-ban-binh-thuong/3335927/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.