Hứa Kiến Chương ngồi ở căn phòng đó một lát, trong lòng ngổn ngang bao suynghĩ, tâm trạng bất an, nghĩ hết điều này đến điều kia, luôn nghĩ rằng,đừng nghĩ nữa cho xong, nhưng đầu óc lại như trúng tà, những ngờ vực đócứ xoay vòng không thôi. Tiếng nhạc của đội nhạc đang chơi, tiếng chiêng trống trên sân khấu, tiếng cười ồn ã ở phía trước, láng máng truyền đến càng khiến anh lo lắng thêm. Anh ngồi xuống không được mấy phút, lạiđứng dậy đi mấy bước, lẩm bẩm một mình: “Phủ này đang tổ chức chuyện vui à, náo nhiệt thật”.
Hà Tự An cười cười, không trả lời. Hứa Kiến Chương đi lại mấy lượt, lạingồi xuống ghế sofa, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc. Thật ratrong lòng Hà Tự An còn sốt ruột hơn cả Hứa Kiến Chương, trơ mắt nhìnđồng hồ chỉ mười hai giờ rưỡi, nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi đếntừ phía sau, anh biết ngay đó không phải là người của Đào phủ, chắc làngười của soái phủ vào từ cổng phụ, vì không biết tình hình thế nào,trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm không yên.
Hứa Kiến Chương nghe thấy tiếng bước chân thì cũng đứng dậy, anh đi lạiThừa Châu nhiều lần, vừa thấy phục trang liền biết là cận vệ của Mộ Dung Phong. Trong lòng anh nghi ngờ không yên, chỉ thấy người đó đi thẳngđến nói thầm vài câu với Hà Tự An. Hà Tự An nhìn Hứa Kiến Chương mộtcái, cười nói với anh: “Hứa tiên sinh cứ ngồi đây đợi, Cậu Sáu có chútviệc phái tôi đi làm, tôi đi một lát rồi về”. Hứa Kiến Chương nói: “Hàtiên sinh cứ tự nhiên”. Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kip-noi-yeu-em/2342793/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.