Sau khi bị thương,cơ thể Tĩnh Uyển rất yếu, cô chỉ nói hai câu đã thấy mệt mỏi, lại tiếptục ngủ mê man. Lúc tỉnh dậy trời đã sắp sáng, qua những kẽ hở của rèmcửa những tia sáng màu than chì lách vào trong phòng, xung quanh vẫn imlặng, Mộ Dung Phong ngồi trên chiếc ghế trước giường, ngửa mặt ngủ, vìtư thế không thoải mái nên anh ngủ mà vẫn chau mày. Trên người anh đắpmột chiếc chăn nhung, có thể là do cảnh vệ đắp lên giúp anh sau khi ngủ, vì anh vẫn mặc bộ Âu phục hồi tối.
Gió sớm thổi tungrèm cửa, mái tóc rối của anh rủ trên trán, bị gió thổi nên hơi lay động, làm giảm bớt khí chất áp đảo người khác trên khuôn mặt của anh, tạo nên vẻ bình yên, tuấn tú của những thanh niên trẻ tuổi bình thường, thậmchí lộ ra chút khí chất trầm tĩnh, chỉ là môi anh rất mỏng, trong mơ vẫn mím chặt, hiện rõ những đường nét cương nghị.
Cô thẫn thờ một lát, hơi động đậy, chạm vào vết thương, không kìm được liền “ối” một tiếng.Âm thanh tuy rất khẽ nhưng Mộ Dung Phong đã tỉnh dậy, anh lật chăn, đứng dậy hỏi: “Sao thế?”. Cô thấy vẻ mặt anh dịu dàng quan tâm, mắt hơi vằnđỏ, liền biết mấy ngày nay công việc bận rộn, nhưng tối qua lại thức cảđêm ở đây, không khỏi hơi cảm động, nói nhỏ: “Không sao?. Anh ngáp mộtcái, nói: “Trời cũng sắp sáng rồi, tối qua chỉ nói ở đây một lát, ai ngờ lại ngủ mất”.
Tĩnh Uyển nói: “CậuSáu về nghĩ ngơi trước đi”. Mộ Dung Phong đáp: “Dù sao lát nữa sẽ phảilàm việc rồi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kip-noi-yeu-em/2342789/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.