Mộ Dung Phong đi xem bố phòng nên vềhành dinh rất muộn. Căn phòng cũ kĩ ảm đạm.trong phòng khách bậtđèn,dưới chiếc chụp đèn màu trắng đục, ánh sáng tỏa ra một quầng vàngtối mờ mờ,đồ dùng đều là gỗ lê kiểu cũ, hoa văn trạm trổ lồi lõm, dướiánh đèn càng đượm không khí cổ xưa. Trong phòng im phăng phắc, bàn ănbên ngoài đặt một nồi lẩu hoa cúc đã sắp cạn, kêu lục bục, ngọn lửa bêndưới cũng sắp tàn. Mộ Dung Phong thấy bốn đĩa thức ăn bên cạnh đều lạnhngắt, liền đi vào bên trong, dưới ánh đèn màu, chiếc mành lụa trên cửaánh lên ánh tím âm u, chiếc màn trân châu trên giường cũng lờ mờ phát ra ánh sáng tím hồng.
Tĩnh Uyển đợi quá lâu, đã mặc cả quần áo đi ngủ, Mộ Dung Phong khẽ khàng, giở chăn ra định đắp cho cô, cô tỉnhgiấc, thấy anh mĩm cười nói: “Sao em lại ngủ quên chứ, anh ăn cơm chưa?” Mộ Dung Phong đáp: “Anh ăn rồi lần sau đừng đợi anh, cẩn thận đau dạdày đó”. Cô vừa nói vừa ngồi dậy, vì tóc cô buông ra, xõa xuống hai bênmai, đang định đưa tay lên vuốt, anh đã vén giúp cô với sự yêu thương vô hạn: “Đồ ăn đều nguội rồi, em muốn ăn gì, anh bảo họ đi làm”.
Tĩnh Uyển nói: “Em muốn ăn bánhga tô hạt dẻ ở Tường Vi Mộc.” Tường Vi Mộc là nhà hàng Tây ở Thừa Châu,thị trấn Thanh Bình cách Thừa Châu hơn hai trăm cây số, cô nói muốn ănmón đó chỉ là nói đùa với anh, Mộ Dung Phong hơi do dự, lấy chiếc áokhoác vải gabardine(*) màu tím đỏ của cô trên giá xuống:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kip-noi-yeu-em/2342772/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.