Cơn gió nhè nhẹ luồn lách qua từng lọn tóc mai của cô gái hít thở từng cơn nặng nhọc trên giường lớn. Mồ hôi lấm tấm từng giọt trên trán, cảm giác đau thắt từng cơn trên cơ thể khiến Võ Huỳnh Như choàng tỉnh trong sợ hãi. Ánh nắng nhè nhẹ len lỏi qua tấm rèm cửa, nhảy múa trên tấm chăn mềm mại báo hiệu một ngày mới đã đến. Ngày bắt đầu sự việc.
" Mình... " Tôi đưa mắt nhìn xung quanh bản thân để xác định là hiện thực hay mộng ảo. Đây là phòng của tôi, đồ đạc lẫn cách bày trí đều giống y như trong trí nhớ của tôi vậy. Những chuyện vừa xảy ra, hoặc có lẽ đã xảy ra như cơn ác mộng kéo dài dằng dẵng của tôi.
" Mẹ ơi? Có đồ ăn sáng không mẹ?" Trong tâm thế đấy, tôi từng bước rời khỏi phòng xuống nhà dưới tìm bố mẹ như một thói quen khó bỏ. Khác với những gì tôi đã hy vọng, trong nhà trống không, chẳng còn lấy một dấu hiệu rằng bố mẹ tôi đã từng tồn tại.
Ngay khi tôi nhận ra điều khác lạ, điện thoại của tôi cũng reo lên từng đợt một in ỏi. Tôi vốn không có thói quen để chuông điện thoại, nói đúng hơn là giới trẻ ngày nay chế độ im lặng là một thứ khó bỏ.
" Em Võ Huỳnh Như đúng không? Chúng tôi vừa nhận được giấy xác định thôi học của em. Vì hiện tại bố mẹ em đã bị bắt giam nên người giám hộ khác đã nộp đơn cho em. Chiều nay đến lấy hồ sơ nhé, em có quyết định thôi học rồi." Giọng nữ đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kiem-soat/958025/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.