Nam Hạ đóng cửa phòng tắm, quay trở lại dọn dẹp phòng bệnh, gò má nóng bừng.
Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng không chịu nổi ban nãy.
Cô không thể không thắc mắc: "Lúc này rồi mà anh còn lưu manh như vậy?"
Cố Thâm nhàn nhạt nói: "Chỉ là tay anh bị thương thôi, các phương diện khác hoàn toàn bình thường."
Một lát sau, Cố Thâm khẽ gõ cửa.
Nam Hạ mở cửa, cúi đầu nhắm hai mắt giúp anh thay quần áo.
Cố Thâm nói nhỏ bên tai cô: "Vất vả cho Hạ Hạ nhà chúng ta rồi."
Nam Hạ rất thích kiểu xưng hô thân mật này, ôn nhu nói: "Không sao, em làm được."
Cô cẩn thận đỡ anh ra ngoài.
Cố Thâm nói: "Để anh ngồi ở salon một chút đi, đã nằm cả một ngày rồi."
Nam Hạ nói được, nhắc anh không nên nói nhiều, mở ti vi để anh giải trí một chút.
Đến hơn mười giờ, Nam Hạ lại đỡ anh trở về giường.
Cố Thâm nhìn ánh mắt cô, biết cô lại len lén ở nơi nào đó không có anh khóc một trận.
Anh nhẹ giọng trấn anh: "Đừng khóc nữa, sức lực đó để giành ôm hôn anh nhiều một chút, giúp anh có thêm nhiều dopamine mới tốt."
Nam Hạ: "..."
Cô gái nhỏ rất nghe lời ngồi xuống bên cạnh giường.
"Được rồi, anh không nên nói nhiều như vậy."
"Không sao.", Cố Thâm cười khẽ, "Đã tốt hơn rất nhiều, em cũng không nên tự trách bản thân. Có muốn trách thì cũng trách chiếc xe kia không biết điều, sao có thể trách em được?"
Nam Hạ biết anh đã nhìn ra, gật đầu: "Em biết rồi."
Cô nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kiem-che-duoc/1047111/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.