Hơi thở nam tính nóng bỏng của anh phả bên tai cô, nơi no đủ nào đó vẫn còn ẩn ẩn chút tê dại, khuôn mặt Nam Hạ nóng rực giống như vừa lên cơn sốt.
Phòng làm việc tối đen, ánh sáng le lói chiếu rọi lờ mờ không rõ bất cứ vật gì.
Cố Thâm ý vị nói: "Cái này cũng không biết có thành công không, có muốn bật đèn lên nhìn qua không?"
Nam Hạ đá anh một cái, hung hăng nói: "Đi về nhà."
Cố Thâm khẽ cười: "Làm sao vậy? Làm đau em sao? Thế nào ban nãy anh cảm thấy em rất thoải mái mà."
Nam Hạ ngại ngùng không chịu nổi: "Anh im miệng, đi về nhà."
Nếu như đây là ở nhà thì cô sẽ không lúng túng đến mức này.
Nhưng đây là nơi làm việc, cả người Nam Hạ khẩn trương đến không chịu được.
Cố Thâm đè hai chân cô lại, đưa cổ tới: "Gấp cái gì, em còn chưa hôn anh này."
Nam Hạ nhịn không được, dùng sức cắn anh.
Cố Thâm khẽ rên một tiếng: "Sao lại ác với anh như vậy?"
Anh đưa tay sờ sờ vết tích.
Nam Hạ cắn môi: "Em thật sự phải về."
Cố Thâm cuối cùng buông cô ra: "Được rồi, về nhà hôn lại."
"...."
Hiện tại Nam Hạ cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận.
Sao cô lại ngốc nghếch nói đến chuyện dấu hôn chứ?
Cố Thâm lúc này đang vui vẻ thỏa mãn nhưng cô lại vô cùng xấu hổ.
Trên đường trở về Nam Hạ chỉ im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, không muốn nói chuyện với Cố Thâm.
Cố Thâm nhìn ra cô có điểm giận dỗi, cũng không trêu chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kiem-che-duoc/1047098/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.