Tôi không tin nên vội lấy điện thoại ra để anh ta xem thử.
Người kia cúi đầu nhập số điện thoại của mình vào, sau đó đúng là có trong danh bạ thật, biệt danh tôi đặt là: “188 giàu, lơ mình*.”
“…”
Người kia im lặng đôi ba phút, sau đó bật cười.
Đột nhiên tôi nhớ ra, hình như có một thời gian tôi muốn tìm bạn trai thích hợp nên đã … phân loại mấy người bạn nam trong danh bạ.
“Lâm Hà, sao ngay cả lốp dự phòng của mình mà cô cũng không nhớ vậy?”
Cái người này, chuyện nào không nói lại đi nói chuyện này.
Tôi nhìn người kia thật kỹ, trí nhớ của tôi rất tốt nên vẫn chưa quên anh ta.
Anh ta tên là Bùi Thần.
Nhưng lúc này đây anh ta lại khác một trời một vực so với trong trí nhớ của tôi.
Tôi biết đến anh ta khi theo chân ba tôi đến tham dự một tiệc rượu.
Nếu như sản nghiệp của nhà Tưởng Thư Hoài bao cả nửa thành phố thì nhà Bùi Thần chính là gia tộc lớn thâu tóm toàn bộ thành phố ở mọi phương diện.
Ngay cả ba tôi cũng phải nịnh bợ bên ấy.
Cho nên hôm nay tôi không nhận ra Bùi Thần bởi vì ngày đó anh ta mặc bộ vest đen, dáng vẻ lạnh lùng xa cách thế nhân.
Anh ta còn chảnh chọe bơ tin nhắn WeChat của tôi nữa, tôi hẹn mấy lần mà anh ta toàn từ chối.
Kể từ lần gặp nhau trong phòng thể dục, Bùi Thần bắt đầu thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khuat-phuc-truoc-so-menh/3746042/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.