Chỉ khổ thân những chàng trai quá si tình. Có anh chàng tối nào cũng đến trước khu tập thể tôi sống, đứng đó, hai, ba tiếng đồng hồ, chỉ để nhìn lên căn hộ của tôi và chờ đợi tôi xuống. Có chàng thì tuần nào cũng mang đến một bó hồng cho tôi. Có chàng thì lúc nào cũng mua đồ ăn đến. Bây giờ nhớ lại, tự dưng tôi lại mỉm cười một mình, những chàng trai ngày ấy, giờ còn nhớ hay đã lãng quên tôi? Như tôi đã quên mất họ trong cuộc sống đời thường của mình. Tất cả cũng chỉ còn là phù du.
Thi xong đại học, trong lúc chờ kết quả, tôi xin vào làm nhân viên bán hàng cho quầy trang sức, vàng bạc đá quí cho một trung tâm thương mại. Có một ngày đang làm viêc, Kiên gọi điện hẹn gặp tôi. Cũng hơn một năm rồi, bỗng dưng thấy số điện thoại của anh ta, và nghe lại giọng nói rất trầm, rất ấm, lòng tôi chợt dâng trào một nỗi xót xa lớn. Tôi hẹn anh ở trước cửa trung tâm. Hôm ấy rất mát trời, gió mạnh nhưng lại không mưa nổi một giọt nào. Giữa tháng bẩy, trời rất hay có mưa. Tôi bước ra ngoài, Kiên đã đứng đấy tự lúc nào. Chúng tôi đứng nhìn nhau một lúc như thế, Kiên có vẻ béo lên, tóc dài hơn, ngày xưa yêu nhau, mỗi lần tóc anh dài ra tôi lại giục anh đi cắt tóc. Anh nhìn tôi với ánh mắt có vẻ buồn:
- Em khỏe không?
- Tốt lắm!
- Em vừa thi xong đúng không? Em làm bài có được không?
- Cũng bình thường!
- Lâu lắm rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoc-o-kuala-lumpur/96888/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.